Ngày Yên Nghỉ

Chương 96: C96 Chương 96



Edit + Beta: V

Tiểu Mai mở bản đồ kiểm tra các cửa hàng trong ngõ nhỏ kia. Thực tế thì cái gọi là "các cửa hàng" cũng để tượng trưng vậy thôi - trong ngõ nhỏ chỉ có một hiệu thuốc.

Đây là hiệu thuốc của Hội trưởng Hiệp hội Thầy thuốc thành phố Cicero hiện tại, nói cách khác, trong Cicero, ngoại trừ cửa hàng của ba Hana thì hiệu thuốc này cũng rất nổi tiếng.

Hơn nữa, anh đã từng ghé qua hiệu thuốc này rồi - đây là cửa hàng đầu tiên mà bọn họ ghé để mua dịch dinh dưỡng cường lực, bởi vì xếp hàng quá lâu, lại không thể đặt trước nên sau khi dò hỏi xong thì bọn họ rời đi.

Sở dĩ không nhận ra ngay lập tức là vì lúc ấy bọn họ vào từ hướng khác của con ngõ. Ở đây bán rất nhiều loại thuốc, họ còn bán cả thảo dược cho thầy thuốc nữa, có thể nói đây là hiệu thuốc uy tín ở thành phố.

Trong đầu Tiểu Mai chợt hiện lên một gương mặt đàn ông trung niên: Khuôn mặt thon gầy, không có nếp nhăn, da mặt hồng hào, căng bóng, trông diện mạo rất đỗi hiền hòa và tao nhã. Nhưng, lông mày ông ta rất rậm, làm nổi bật đôi mắt sáng ngời mà sắc bén bên dưới, cùng với đó là một đầu tóc bạc trắng khiến người ta không rõ tuổi tác.

Nếu là Vinh Quý thì cậu sẽ đánh giá diện mạo này là "đẹp trai", "có khí chất"... và những lời nhận xét tương tự khác, nhưng Tiểu Mai thì chỉ biết nhớ rõ vẻ ngoài đặc biệt của đối phương.

Đây là gương mặt của Hội trưởng Hiệp hội Thầy thuốc.

Đương nhiên, Tiểu Mai chưa từng gặp đối phương, lúc anh và Vinh Quý bước vào tiệm thì chỉ là khách bình thường, chắc chắn người ta sẽ không ra tiếp đãi bọn họ. Sở dĩ anh biết diện mạo của đối phương là vì mấy ngày qua Tiểu Mai đến thư viện đọc sách.

Hầu như tất cả sách trong thư viện đều là tác phẩm của thầy thuốc trong thành phố, bao gồm cả sách của những thầy thuốc đã qua đời, và dĩ nhiên cũng có tác phẩm của những thầy thuốc vẫn còn tại thế. Phần lớn các tác phẩm là ghi chép đơn giản về nghiên cứu tâm đắc của bọn họ, có một vài thầy thuốc còn đưa ảnh chụp hoặc chân dung gì đó vào sách nữa.

Đúng lúc trong một quyển sách của vị thầy thuốc kia có ảnh chụp ông ta.

Thậm chí Tiểu Mai còn biết tên đối phương nữa, người nọ tên là Hoson · Linde.

"Đến rồi! Ba ơi đến rồi ạ! Đây là nhà của bà Glara! Là người mà ngày nào cũng làm cho con rất nhiều đồ ăn ngon á! Con, A Quý và Tiểu Mai mấy nay đều ở chỗ này đó ~" Giọng nói vui sướng của Hana ngắt ngang dòng suy nghĩ của Tiểu Mai.

Đại Hoàng cũng ngừng lại, Tiểu Mai khóa kỹ Đại Hoàng, Vinh Quý và Hana đỡ ông Hana đã khôi phục lại trạng thái dại ra xuống xe.

Lúc Vinh Quý đang loay hoay kiếm chìa khóa thì cửa đã mở từ bên trong.

Là bà Glara.

Nghe tiếng dừng xe của Đại Hoàng, bà mở dù ra đi đón bọn họ.

"Vào đi." Bà Glara nghiêng người để nhóm Vinh Quý vào, còn bà thì đứng ở cửa nhìn xung quanh, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Trong nhà đã chuẩn bị xong cơm chiều như thường lệ.

Người ăn cơm vẫn chỉ có Hana, cô gái nhỏ vừa kể một cách sinh động cho bà cụ nghe tin tức từ chỗ Đông Xuân, vừa múc từng muỗng ăn cơm.

"Ăn từ từ thôi", "Lúc ăn cơm đừng run chân", bà Glara vừa nghiêm túc nghe Hana nói, vừa sửa lại thói quen xấu của cô nhóc.

Nghe bà nói, Hana ngoan ngoãn sửa lại.


Thật ra là Vinh Quý lén nói qua với cô bé: "Em có phát hiện tư thế bình thường của bà Glara rất đẹp không?"

"Nhìn là biết có tập luyện rồi!"

"Hồi đó để sửa lại tư thế xấu mà anh còn đến lớp huấn luyện chuyên nghiệp nữa đó, tư thế của mấy giáo viên kia hoàn toàn kém xa bà Glara."

"Vì một tương lai trở nên xinh đẹp, em phải học tập nghiêm túc nha!"

Nghe Vinh Quý nói, Hana âm thầm tiếp thu.

Còn nữa, trên bàn cơm - à phải, bởi vì ngày nào Hana cũng ăn hai bữa cơm ở đây, thế là bà Glara quyết định đặt một cái bàn tròn trong phòng khách. Đó là một chiếc bàn gỗ tuyệt đẹp với đường nét chạm khắc rất tinh xảo, mang hơi thở xưa cũ, vừa nhìn là biết thợ gỗ lành nghề làm rồi! Còn rất nặng nữa đấy!

Sở dĩ biết trọng lượng của bàn ăn là vì cái bàn này là bà Glara nhờ Vinh Quý và Tiểu Mai rinh từ kho hàng ra.

Bây giờ bọn họ thống nhất ngồi bên bàn ăn, tuy chỉ có một người ăn cơm nhưng những người khác vẫn ngồi xuống, ngay cả ba Hana lần đầu đến đây cũng được trang bị một chỗ ngồi.

Hana vừa ăn cơm vừa quan sát người ngồi quanh bàn: Dáng vẻ của bà Glara thì khỏi phải chê, vô cùng tao nhã! Cơ mà A Quý cũng không kém đâu à! Dù có là tư thế nghiêng đầu thì cũng khiến người ta cảm thấy vô cùng đáng yêu; còn Tiểu Mai thì...

Hana chớp mắt, rõ ràng có cùng kích cỡ cơ thể với A Quý, nhưng Tiểu Mai và A Quý hoàn toàn khác nhau. Mỗi cái nhấc tay nhấc chân của hai người đều mang đến cho người ta cảm giác cảnh đẹp ý vui, nhưng A Quý thì hoạt bát, còn Tiểu Mai... nói sao đây ta ~ Hana cảm thấy tư thế của Tiểu Mai vô cùng thanh lịch, không giống với sự tao nhã của bà Glara, tư thế của Tiểu Mai khiến người ta cảm thấy mạnh mẽ và đầy áp lực.

Dáng vẻ của mỗi người trên bàn đều đẹp như vậy, điều này làm Hana thường hay nghịch ngợm kìm lòng không được muốn chỉnh đốn lại tư thế của mình một phen.

"May là anh To Con và mẹ đã an giấc ngàn thu, nếu không sắp tới không biết phải làm sao nữa..." Nghe Hana nói, Vinh Quý ngồi bên cạnh bổ sung thêm, bà Glara nhanh chóng sắp xếp lại đầu đuôi mọi chuyện. Trải qua nhiều chuyện, bây giờ bọn họ cũng không giấu diếm bà làm chi, chuyện nhà Hana bà cụ cũng biết.

Thậm chí bởi vì đã biết nên bà đối xử với Hana tốt hơn.

Bà nhíu mày, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: "Già cảm thấy chuyện này không kết thúc nhanh như vậy, coi chừng tối bọn họ sẽ qua kiểm tra lần nữa."

Bà quay sang nhìn về phía Vinh Quý và Tiểu Mai: "Chúng ta vẫn nên giấu ba Hana đi thì hơn, giấu dưới đất."

Vinh Quý luôn hết lòng tin theo và chưa từng nghi ngờ giác quan thứ sáu của phụ nữ, vì vậy sau khi Hana cơm nước xong xuôi, dưới sự chỉ dẫn của bà Glara, bọn họ đi về phía sân sau.

Vườn thảo dược của bà Glara rất lớn, sau này bọn họ mới biết: Bà cụ đã mua toàn bộ ngõ nhỏ này lại, bởi vì lo không xuể nên rất nhiều nhà ở chưa bị phá bỏ.

Cơ mà diện tích đất được san phẳng để canh tác thảo dược đã rất lớn rồi.

"Chôn ông ấy ở đây đi, đất chỗ này chưa từng sử dụng phân hóa học, cũng không có thuốc trừ sâu, lá thảo dược phía trên rất lớn nên nước mưa không thấm xuống nhiều, thổ nhưỡng sẽ khá thoải mái." Bà Glara dẫn bọn họ đến một ruộng thảo dược với các loại thực vật lá to thì dừng lại, chỉ về chỗ đó: "Đào ở đâu cũng được, nhưng đào xong phải lấp lại, làm vậy thì bọn họ đến tra xét ruộng thảo dược cũng không tìm được gì, lá của thảo được nơi đây rất lớn, có thể dễ dàng che đi dấu vết đào bới."

Vinh Quý: Đây mới là chuyên gia nè!

Trong đêm tối, hai người máy nhỏ đào hố trên ruộng thảo dược, Hana nắm chặt tay ba mình, chờ khi nhóm Vinh Quý đào xong thì bọn họ đưa ba Hana vào.

Thật ra quá trình mai táng hơi kinh dị một tí.


Từ đầu đến cuối, ba Hana không hề nhắm mắt mà chỉ nhìn Hana chằm chằm, miệng há ra nhưng không nói được gì cả.

Cho đến khi bùn đất màu đen vùi lấp toàn bộ đầu của ông.

Là tự Hana vùi lấp đầu ba mình lại.

Khi cô gái nhỏ nắm chặt tay Vinh Quý đứng lên thì em nhỏ giọng nói: "Thật ra... em sợ lắm."

"Mỗi lần chôn ba xuống đất, em sợ nhất là khi ba trợn mắt nhìn em."

"Lần nào em cũng đau lòng."

"Nếu có thể làm ra thuốc giải của thuốc bất lão thì tốt rồi."

"Tuy em rất nhớ ba, nhưng mà em muốn ông ấy thật sự an giấc ngàn thu cơ, đừng bởi vì nhớ em, nhớ đến chuyện khác mà tỉnh lại trong giấc ngủ dài."

Nghe cô bé nói vậy, Vinh Quý hơi kinh ngạc quay sang nhìn em. Chiều cao của cậu và Hana không khác là mấy, lúc quay đầu thì cậu nhìn thẳng vào cô bé.

Lúc nói những lời ấy, ánh mắt Hana sâu thăm thẳm, vẻ mặt điềm tĩnh, trông em không giống một đứa bé chút nào.

Mà cứ như một bà cụ non vậy.

Vinh Quý nhón chân sờ đầu Hana.

Bốn người đi theo bà Glara về phòng khách, nói cũng khéo, ngay khi bà cụ định bưng chén dĩa đi rửa thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Bà Glara bảo nhóm Vinh Quý đừng manh động, bà đặt dĩa xuống, cởi bao tay ra rồi đi mở cửa.

Ngay sau đó, cuộc đối thoại giữa bà Glara và những người bên ngoài truyền vào.

"Có chuyện gì?"

"Xin chào quý bà, tôi đến để kiểm tra an toàn tạm thời."

"Chẳng phải hồi chiều các anh đến đây một lần rồi sao?"

"Đúng là vậy, nhưng mà... chiều nay vẫn chưa kiểm tra hết, có người lén đưa người thân đã chết của mình về sau khi kiểm tra xong, sau đó..."

"Vừa mới xảy ra sự kiện người thường bị thân nhân của mình tấn công và biến thành người bất tử, tình hình thật sự rất nghiêm trọng, cho nên xin thứ lỗi, chúng tôi phải kiểm tra lại lần nữa..."


Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, xem ra là bà Glara đã cho bọn họ vào.

Tổng cộng có tám người, bảy nam một nữ, trong đó không có Chirrut.

Nhìn thấy ba đứa bé trong nhà... ờ... nói đúng hơn là một đứa bé và hai người máy, thì bọn họ ngẩn người, ngay sau đó, người đứng đầu hỏi bà Glara: "Ba người này là..."

"Người thuê." Bà Glara nói ít hiểu nhiều trả lời vấn đề của bọn họ.

"Vậy à..." Người kia gật đầu, sau đó lấy một cuốn sổ lớn ở phía sau ra.

Lúc hắn lấy giấy bút định nói gì đó thì ngoài cửa chợt vang lên tiếng phanh xe dữ dội.

Ở sâu trong ngõ nhỏ chỉ có một hộ gia đình thì tiếng phanh xe này quả thật rất chói tai, khi tất cả mọi người nhìn ra ngoài thì động tác trên tay người nọ cũng khựng lại.

Sau đó, bọn họ nhìn thấy Chirrut mồ hôi nhễ nhại đẩy cửa chạy vào.

Nhìn thấy các đồng nghiệp đang đứng trong nhà, Chirrut gật đầu rồi cười nói: "Hôm nay các anh phụ trách kiểm tra khu này à ~"

Người nọ gật đầu: "Đúng vậy, còn cậu, chẳng phải cậu phụ trách khu vực phía Đông hả? Sao lại chạy qua đây?"

Chirrut tiếp tục cười, anh ta chỉ về phía nhóm Vinh Quý: "Chẳng phải bạn của tôi ở đây sao?"

"Bọn họ đến từ bên ngoài, người trong nhà bị bệnh đang chờ bọn họ mua thuốc về đó ~ tôi nghe nói tối nay phong tỏa thành phố hả, những người có tên trong danh sách đăng ký..." Chirrut nói, chỉ vào cuốn sổ trên tay người nọ: "Thì coi như dân cư đang sinh sống trong thành phố, trước khi lệnh phong tỏa thành phố kết thúc sẽ không rời đi được nhỉ ~"

Chirrut như đang nói đùa, song anh ta đã nói một tin tức quan trọng!

Nếu ban đầu Vinh Quý còn mơ hồ về chuyện "nhà mình có ai bị bệnh", thì bây giờ cậu đã hoàn toàn hiểu rõ: Cái gọi là "người bệnh đang ở nhà chờ thuốc gấp" chỉ là lấy cớ, sau khi Chirrut biết tin thì chạy tới đây để mật báo cho bọn họ!

Nhưng anh ta tới trễ một bước, các đồng nghiệp của anh ta đã đến rồi, hơn nữa còn chuẩn bị đăng ký tên của bọn họ. Chirrut đành phải bịa lý do cho bọn họ để xem mọi chuyện có thể xoay chuyển được không.

Tiểu Mai lập tức nhìn quyển sổ trong tay đối phương, còn Vinh Quý...

Vinh Quý liếc mắt nhìn Tiểu Mai.

"Cậu làm vậy không hợp quy định..." Người cầm sổ cau mày, không được vui cho lắm.

Chirrut vẫn cứ cười: "Đây là bạn tôi mà ~ hơn nữa trưởng bối nhà bọn họ đối xử với tôi khá tốt, tôi còn định sau này tích góp đủ điểm tích lũy thì đến chỗ bọn họ chơi đó ~"

Nơi có thể khiến người ở thành phố Cicero tích góp điểm tích lũy để đến thì nhất định là thành phố có cấp bậc cao - Chirrut vô tình đưa ra ám chỉ cho những người đó.

Cuối cùng, người nọ xua tay: "Chúng tôi vào phòng xem xét một chút, chắc là được chứ?"

Hắn nói với bà Glara, bà cụ gật đầu, ngay sau đó, hắn mang theo bảy người đi lên lầu.

Sau khi bọn họ rời đi, Chirrut lập tức kéo Tiểu Mai và Vinh Quý sang một góc, cho cả bà Glara và Hana nghe, anh ta nhanh chóng nhỏ giọng nói mục đích đến đây của mình:

"Mấy lời tôi nói khi nãy là thật đấy! Chủ nhân của thành phố cao hơn sau khi biết chuyện xảy ra ở thành phố Cicero thì đã hạ lệnh phong tỏa thành phố! Trước khi thuốc giải được phát minh ra thì chúng tôi... có lẽ chúng tôi không thể ra khỏi nơi đây được!"

"Chúng tôi... Hana và cả bà Glara nữa... chúng tôi đều là người địa phương, luôn luôn có tên trong danh sách, trốn thế nào cũng không thoát được, phong tỏa thì phong tỏa, dù sao trong thành phố cái gì cũng có, chúng tôi cũng không có hứng thú đi du lịch. Còn các cậu..."


"Một khi phong tỏa thành phố thì chả biết phong tỏa đến ngày tháng năm nào, các cậu đi đi!"

"Nếu các cậu đến đây mua thuốc thì chắc hẳn có chuyện gấp cần dùng, trừ phi các cậu tính định cư ở thành phố Cicero, còn không..."

"Các cậu nên nhanh chóng rời đi thì hơn."

"Bây giờ lệnh phong tỏa thành phố mới vừa ban bố xuống, nhân lúc thực thi không quá hà khắc thì đây là cơ hội duy nhất để các cậu rời đi đó!" Chirrut vội vàng nhỏ giọng nói.

"Ơ?" Người lên tiếng là Vinh Quý và Hana.

Ngay sau đó, Vinh Quý cảm giác được cô gái nhỏ đang nắm chặt tay mình, đôi mắt to chưa đầy sự không muốn, cậu nghe Hana nhỏ giọng nói với mình: "A Quý, anh và Tiểu Mai... phải đi sao?"

Vinh Quý thấy đôi mắt to của cô bé chợt ầng ậc nước.

Nhưng chỉ là một tấm màng nước mà thôi, không rơi xuống thành giọt.

"Chirrut nói đúng, A Quý, con và Tiểu Mai cần phải đi ngay bây giờ." Bà Glara thay Vinh Quý trả lời câu hỏi của Hana.

"Lệnh phong tỏa thành phố... thứ này hồi còn trẻ già đã nghe qua một lần, sau khi thành phố kia chấp hành lệnh phong tỏa thì khoảng 50 năm không mở cửa, thời gian rất lâu. A Quý, chẳng phải con định chữa trị cơ thể cho mình và Tiểu Mai à? Ngoài dịch dinh dưỡng cường lực ra thì các con cần phải tìm bác sĩ ngoại khoa nữa, đúng không?"

"Cơ thể các con không thể chờ 50 năm được, các con cần phải đi." Bà Glara mím chặt môi mỏng, lập tức đưa ra quyết định giúp bọn họ.

"Nhưng mà... nhưng mà..." Vinh Quý nhìn bà Glara, sau đó dời mắt sang Hana.

"Đừng lo cho Hana, còn có già ở đây mà! Nói sao thì già vẫn còn sống được một khoảng thời gian nữa, cho dù già không còn thì chẳng phải còn nhóm Chirrut sao?" Bà Glara nói.

Vinh Quý nhìn chằm chằm gương mặt nhỏ nhắn của Hana, cậu thấy cô bé cũng nhìn mình chằm chằm, sau đó...

Vinh Quý chợt cảm thấy tay mình bị buông ra.

Hai giọt nước mắt lớn rốt cuộc cũng rơi xuống khóe mắt của em.

Hana dùng mu bàn tay lau, lớn tiếng nói: "Em đi giúp A Quý và Tiểu Mai thu dọn hành lý!"

"Tôi sẽ lên nói với các đồng nghiệp chuyện các cậu muốn rời khỏi thành phố ngay bây giờ!" Chirrut cũng hành động.

"Già cũng có một ít đồ đưa cho các con." Bà Glara khẽ gật đầu và... xoay người rời đi?

Nhìn bóng dáng ba người biến mất trong phòng, Vinh Quý nhìn Tiểu Mai cầu cứu, có một chút hoang mang, một chút hoảng loạn, cậu run giọng hỏi: "Tiểu Mai, tụi mình... tụi mình thật sự phải rời khỏi đây sao?"

Cậu biết sớm muộn gì mình cũng rời đi, cơ mà... cậu chưa từng nghĩ đến chuyện mình sẽ rời đi như thế! Thảng thốt như thế! Và rồi...

Trong lúc thảng thốt, cậu đối diện với đôi mắt màu lam của Tiểu Mai.

Không biết có phải cậu bị ảo giác hay không, trong nháy mắt ấy, hình như cậu thấy Tiểu Mai cũng thảng thốt.



Tác giả có lời muốn nói: Vốn sau đó còn viết một phần nữa, nhưng tôi bỗng cảm thấy có thể sẽ xử lý không tốt cho lắm nên quyết định suy nghĩ một chút, mai sẽ đăng!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.