Nghe Bảo Anh Muốn Đánh Em

Chương 41: Kết cục bi thảm (2)



Trần Mưu kể tỉ mỉ chuyện của Vương Tử Chiếu cho Nguyên Phi Hòa nghe.

Nguyên Phi Hòa im lặng lắng nghe, đôi khi gật gật đầu.

Trần Mưu nói xong, có chút lo lắng mà bổ sung thêm:

"Anh nghĩ em sẽ bị phán mấy năm? Cảnh sát chắc đã tìm đến cửa rồi phải không?"

Nguyên Phi Hòa nghe vậy liền cười, hắn nói:

"Vương Tử Chiếu.... sẽ không báo án đâu."

Trần Mưu nói:

"Không có khả năng."

Khi đó, cậu vẫn còn nhớ rõ ánh mắt thù hận của Vương Tử Chiếu khi nhìn cậu, bị đánh một lần đã thôi, nhưng vấn đề là Vương Tử Chiếu bị Trần Mưu đánh những hai lần.

Nguyên Phi Hòa nói:

"Nhược điểm của gã ở trong tay anh, nếu gã không muốn lưỡng bại câu thương thì tất nhiên sẽ không đụng đến em."

Trần Mưu ở thế giới này là uy hiếp duy nhất của Nguyên Phi Hòa.

Ánh mắt của Trần Mưu nhìn Nguyên Phi Hòa càng thêm bất thiện, cậu nói:

"Cho nên, ngay từ đầu anh đã biết Vương Tử Chiếu muốn làm gì?"

Nguyên Phi Hòa cười gượng một cái, gượng gạo lái đề tài, hắn nói:

"Ừm thì.... Hôm nay Miên Miên sẽ phẫu thuật, còn rất thành công nữa."

Trần Mưu lập tức bùng lửa:

"Phẫu thuật? Phẫu thuật gì? Sao em lại không biết?"

Nguyên Phi Hòa: "......"

Cái đề tài này giống như chẳng có cách nào dời đi được rồi.

Trần Mưu nói:

"Nguyên Phi Hòa à, anh gan lắm, tất cả những chuyện liên quan đến em, anh không định giải thích cho em một chút à?"

Nguyên Phi Hòa nói:

"Thật ra, chuyện là thế này..."

Nguyên Phi Hòa giản lược một chút, kể cho Trần Mưu nghe chuyện sau ở thế giới sau khi bọn họ chết, rồi nói bản thân đã thay cậu tìm được người ghép tủy thành công cho Trần Miên Miên, sở dĩ hắn không nói cho Trần Mưu biết là vì hắn muốn thử một chút, người yêu đang đứng trước mặt hắn, có phải là người hắn muốn tìm không.

Trần Mưu nghe vậy cảm thấy trong bụng mình đầy lửa, nhưng thấy biểu cảm của Nguyên Phi Hòa thì lại có chút đau lòng, cậu nói:

"À.... Vậy hai ta đến bệnh viện thăm Miên Miên đi?"

Nguyên Phi Hòa gật gật đầu, Trần Mưu lo lắng cho Trần Miên Miên nhất, muốn đi thăm cô nhóc sau khi phẫu thuật cũng là chuyện đương nhiên.

Hai người lái xe đến bệnh viện, từ thang máy đi ra rồi liền vào phòng bệnh của Trần Miên Miên.

Lúc này, Trần Miên Miên còn đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt ICU, vốn dĩ Trần Trí Tường hẳn nên ở lại đây canh chừng nhưng không biết là anh ta đã đi vệ sinh hay đi đâu rồi.

Nguyên Phi Hòa và Trần Mưu vào phòng bệnh, nhìn thấy Trần Miên Miên sắc mặt tái nhợt, nhưng tình trạng cũng coi như không tệ.

Trước khi tiến vào, bác sĩ đã nói tình trạng của Trần Miên Miên cho Nguyên Phi Hòa và Trần Mưu nghe, nói cuộc phẫu thuật rất thành công, mấy ngày này nếu cố chịu đựng được thì hẳn là không có vấn đề gì lớn.

Trần Mưu cuối cùng cũng yên tâm, sau khi Trần Miên Miên xảy ra chuyện, cậu vẫn luôn khó lòng yên giấc, tuy biết được tư liệu của người ghép tủy từ chỗ Vương Tử Chiếu, nhưng cậu vẫn có rất nhiều chuyện để lo lắng. Bây giờ, vấn đề mà cậu lo lắng nhất đã được giải quyết, chuyện kế tiếp thì phải xem ý trời rồi.

Trần Mưu sờ sờ gương mặt của Trần Miên Miên, sau đó nhỏ giọng nói:

"Nếu không thì anh về trước đi để em ở đây canh chừng em ấy."

Nguyên Phi Hòa nói:

"Không phải còn có Trần Trí Tường ở đây sao? Anh ta hẳn nên ở bệnh viện mới đúng...."

Lúc hai người đang nhỏ giọng nói chuyện, Trần Trí Tường đã đẩy cửa mà vào, anh ta nhìn thấy Trần Mưu và Nguyên Phi Hòa liền giơ giơ cằm, ý bảo hai người đi ra ngoài một chuyến.

Trần Mưu và Nguyên Phi Hòa liếc nhìn nhau, biết Trần Trí Tường có chuyện muốn nói liền đứng dậy đi ra theo.

Cảm xúc của Trần Trí Tường có vẻ không được tốt, anh ta thấy Nguyên Phi Hòa liền nhíu mày:

"Chuyện của Vương Tử Chiếu bên kia rốt cuộc là sao? Không phải đã bảo cậu quản Trần Mưu cho đàng hoàng rồi à, vào thời điểm mấu chốt như thế này mà cậu còn để cho cậu ta làm ra chuyện chết thế này nữa."

Vương Tử Chiếu không phải là một người dễ đối phó, Trần Miên Miên giờ còn đang bị bệnh, nếu gã âm thầm mà làm gì đó ngáng chân, Trần Trí Tường rất lo lắng sẽ liên lụy đến Trần Miên Miên.

Trần Mưu nói:

"Thằng tạp chủng kia dám uy hiếp Trần Miên Miên với tôi nên tôi đánh thằng đó một trận thôi."

Lông mày của Trần Trí Tường càng nhăn chặt, anh ta nói:

"Nguyên Phi Hòa, cậu nói gì đi."

Nguyên Phi Hòa nói:

"Chuyện này anh không cần lo, tôi sẽ xử lý."

Trần Trí Tường nói:

"Cậu muốn xử lý là xử lý thế nào? Cảnh sát đã tìm đến cửa rồi, cậu còn không nhanh đưa Trần Mưu đến đồn cảnh sát một chuyến đi..."

Nguyên Phi Hòa có vẻ không sao cả, nói:

"Dù sao cũng chỉ là bị thương ngoài da thôi, không chết được, tôi sẽ làm gã rút đơn kiện, chuyện khác thì, Trần Trí Tường, anh sợ Vương Tử Chiếu thì thôi, còn tôi muốn cho gã chết thì cũng chỉ như nghiền nát một con kiến mà thôi."

Trần Trí Tường hiển nhiên không quá thích giọng điệu khi nói chuyện của Nguyên Phi Hòa, anh ta hít sâu một hơi, sau đó nói:

"Thôi, tôi cũng lười quản chuyện của hai người, cậu muốn xử lý thế nào thì làm thế đấy đi, đừng để cho Trần Mưu đang đi trên đường thì bị cảnh sát tóm vào đồn."

Nói xong, anh ta xoay người đi về phía phòng bệnh.

Trần Mưu thấy dáng vẻ này của Trần Trí Tường, thở dài:

"Cũng đúng, chúng ta nên giải quyết sớm chuyện này đi."

Nguyên Phi Hòa nói:

"Mưu Mưu, có anh ở đây, em sợ cái gì."

Trần Trí Tường nghe được tiếng Nguyên Phi Hòa nói chuyện, động tác mở cửa của anh ta dừng lại, anh ta xoay đầu nhìn Nguyên Phi Hòa, nói:

"Cậu nói cái gì?"

Nguyên Phi Hòa nói:

"Tôi không nói chuyện với anh."

Trần Trí Tường quét mắt nhìn bốn phía, nói:

"Vậy thì cậu nói chuyện với ai?"

Nguyên Phi Hòa nói:

"Trần Mưu đó."

Ánh mắt Trần Trí Tường nhìn về phía Nguyên Phi Hòa càng thêm kì lạ, anh ta nói:

".... Trần Mưu? Trần Mưu ở đâu?"

3

Trần Mưu nói:

"Tôi không phải đang đứng trước mặt anh đây sao!"

Trần Trí Tường dường như hoàn toàn không nghe được lời nói của Trần Mưu, anh ta đi đến trước mặt của Nguyên Phi Hòa, quét mắt nhìn hắn từ trên xuống dưới, sau đó vươn một ngón tay, nói:

"Đây là mấy?"

Nguyên Phi Hòa: ".... Một?"

Trần Trí Tường lại duỗi hai ngón tay:

"Còn đây là mấy?"

Nguyên Phi Hòa: "Anh bị điên à?"

Trần Trí Tường nói:

"Nguyên Phi Hòa, cậu không cần phải cố chịu đựng, tuy tôi biết gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng tất cả đã là quá khứ rồi."

Nguyên Phi Hòa bị Trần Trí Tường nói làm cho có chút bực bội, hắn nói:

"Rốt cuộc anh muốn nói gì?"

Trần Trí Tường nói:

".... Trần Mưu đang đứng ở bên cạnh cậu?"

Nguyên Phi Hòa nói:

"Đương nhiên rồi."

Trần Trí Tường nói:

"Nguyên Phi Hòa, tôi không thấy Trần Mưu."

Nguyên Phi Hòa: "...."

Hắn xoay đầu, nhìn về phía Trần Mưu đang đứng, không chút ngoài ý muốn nào mà thấy Trần Mưu đang đứng tại đó, lộ ra bộ dáng tức giận.

Nguyên Phi Hòa nhìn chằm chằm Trần Mưu thật lâu, rồi như phát hiện ra cái gì đó, sắc mặt của hắn hơi vặn vẹo, sau đó nói:

"Trần Trí Tường, anh thực sự không nhìn thấy Trần Mưu?"

Trần Trí Tường thở dài:

"Đương nhiên rồi."

Anh ta cũng không biết Trần Miên Miên tìm được người ghép tủy thành công là công lao của Nguyên Phi Hòa, cho nên ở trước mặt hắn, cho dù là Nguyên Phi Hòa hay là Trần Mưu thì tất cả những chuyện này đều sẽ làm anh ta cảm thấy hơi phiền toái. Vào thời điểm mà Trần Miên Miên đang cần sự bảo vệ mà Trần Mưu còn đi tìm Vương Tử Chiếu đánh nhau, đã vậy Nguyên Phi Hòa còn không ngăn cậu lại.

Nguyên Phi Hòa cảm thấy đầu mình đau đớn kịch liệt, mặt hắn trắng bệch, không tự chủ được mà lùi lại vài bữa, dựa lên vách tường.

Trần Trí Tường thấy thế, vội vàng đi lên hỏi một câu làm sao thế, Nguyên Phi Hòa phất phất tay, thấp giọng nói không sao.

Trần Trí Tường nói:

"Sắc mặt sao lại kém đến thế, không khỏe chỗ nào sao?"

Nguyên Phi Hòa rống lên một tiếng:

"Con mẹ nó tôi đã nói không sao rồi mà không nghe thấy sao?!"

Hắn giống như một con sư tử bị chọc giận điên tiết, ánh mắt của hắn làm cho người khác run như cầy sấy.

Trần Trí Tường cứng họng, anh ta hỏi:

"Nguyên Phi Hòa.... Cậu sao thế?"

Nguyên Phi Hòa không nói gì, lảo đảo đỡ vách tường đi xuống cầu thang, đầu hắn như vỡ toạc ra, không thể tự hỏi điều gì.

Tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên, biểu cảm đờ đẫn của Nguyên Phi Hòa rốt cuộc cũng khôi phục một chút sức sống – đây là tiếng chuông điện thoại của Trần Mưu. Nhưng mà rất nhanh hắn đã tìm ra được nơi phát ra tiếng chuông của Trần Mưu, là ở trong túi quần của hắn.

Nguyên Phi Hòa cầm lấy điện thoại, nhìn thấy trên đó hiện lên cái tên Vương Tử Chiếu, hắn ấn nút nhận, nghe được bên kia truyện đến một giọng nói, Vương Tử Chiếu nói:

"Trần Mưu, con mẹ nó tao nói cho mày biết, mày đừng nghĩ cứ thế mà xong, dám đánh tao đúng không? Tao...."

Câu nói phía sau của gã còn đang ở trong miệng đã bị Nguyên Phi Hòa đánh gãy, giọng nói của Nguyên Phi Hòa vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, không có một chút tức giận cứ như một u hồn, hắn nói:

"Vương Tử Chiếu, tao muốn cho mày chết không có chỗ chôn."

Vương Tử Chiếu lúc đầu còn không nghe ra được giọng nói của Nguyên Phi Hòa, gã sửng sốt vài giây nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, gã cười bén nhọn:

"Cậu là Nguyên Phi Hòa sao? Ha ha ha, muốn tôi chết không có chỗ chôn à, chỉ bằng cậu?"

Nguyên Phi Hòa không phí nước bọt thêm nữa, hắn trực tiếp dập máy, sắc mặt lạnh nhạt đi về phía bãi đổ xe.

Trần Mưu kia vẫn đi theo phía sau hắn như cũ, cậu ồn ào, phẫn nộ, phối hợp hoàn mỹ với cảm xúc của Nguyên Phi Hòa, Nguyên Phi Hòa cãi nhau với Vương Tử Chiếu, cậu liền ở bên cạnh hỗ trợ, Nguyên Phi Hòa yếu đuối, cậu liền cúi người nâng tinh thần, Nguyên Phi Hòa uy hiếp Vương Tử Chiếu, cậu ở bên cạnh tức giận mắng theo.

Nhưng mà, Nguyên Phi Hòa biết, đó không phải là Trần Mưu, là trí tưởng tượng hắn, Mưu Mưu của hắn, đã không thể trở về được nữa rồi.

2

Lên xe, Nguyên Phi Hòa cứ như sức cùng lực kiệt, ngay cả sức nắm vô lăng hắn cũng không có, toàn thân bị mồ hôi lạnh dội cho ướt sũng.

Trần Mưu còn ở bên tai hắn ồn ào nói chuyện, cậu nói:

"Nguyên Phi Hòa lái xe đi, chúng ta về nhà thôi."

Nguyên Phi Hòa không nói:

Trần Mưu nói:

"Nguyên Phi Hòa, sao anh không để ý đến em, anh không thích em sao?"

Nguyên Phi Hòa chậm rãi nói:

"Anh thích em, thích đến mức ngay cả bản thân cũng từ bỏ mà."

Trần Mưu tiếp tục nói:

"Vậy thì tốt quá rồi, em cũng thích anh."

Anh thích em, em cũng thích anh, chúng ta ở bên nhau mười mấy năm, nhưng trước sau gì vẫn không thể có một kết cục hoàn mỹ.

Nguyên Phi Hòa thong thả khởi động ô tô, thần sắc của hắn càng thêm hoảng hốt, thậm chí cảnh sắc xung quanh hắn còn không thể thấy rõ, giọng nói của Trần Mưu đột nhiên trở nên cực kì chói tai, cậu gọi tên của Nguyên Phi Hòa, như người yêu của hắn đang biến thành lệ quỷ đòi lấy mạng hắn.

Nguyên Phi Hòa ù hết cả tai, hắn không thấy gì, cũng không nghe được gì, chỉ có thể dựa vào bản năng mà đạp phanh cho xe ngừng lại.

Trần Mưu nói:

"Phi Hòa, em rất yêu anh."

Môi Nguyên Phi Hòa run lên vài cái, phun ra một câu không thể nghe hiểu, khoảng khắc này, hắn rốt cuộc cũng hiểu hết thảy những gì mà bản thân có được, cái giả mà hắn phải trả, rốt cuộc lớn đến nhường nào.

1

Tất cả đều đã quá muộn.

Nhưng nếu vẫn còn có cơ hội, Nguyên Phi Hòa tin rằng, hắn sẽ không từ bỏ cơ hội này. Ít nhất, hắn còn có thể nói cho Mưu Mưu của hắn biết rằng, hắn yêu cậu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.