Nghệ ~~ Bảo bối

Quyển 6 - Chương 66: Ăn chắc



(cật định)

‘Ba’ một roi quất trên mặt đất, Thượng Quan Nghệ dùng biểu tình ‘đáng sợ’ nhìn người bị mình treo ở trên cây. “Nói! Làm sao tới!” Trong giọng nói lộ ra lương khí. (khí lạnh)

“Đánh chết cũng không nói!” Người bị treo ở trên cây quật cường nói.

Thượng Quan Nghệ nhìn người sống chết không nhận tội, ném roi trong tay xuống, nói: “Lục, đem chậu than tới cho ta!” Xem ngươi có khai hay không, Thượng Quan Nghệ mặt hiện ra nụ cười nham hiểm.

Lục nhất định phân phó của Thượng Quan Nghệ, nhìn người treo trên cây một chút, khó xử nói: “Thiếu gia, này… này… không tốt đi!” Ánh mắt phức tạp nhìn đại thụ một chút, “Hắn vẫn là…”

“Câm miệng!” Thượng Quan Nghệ không vui cắt ngang Lục. “Ta còn chưa có tìm ngươi tính sổ đâu! Bị người đi theo còn không biết, ta xem là ngươi sống được càng ngày càng vô dụng!”

“Thuộc hạ biết sai!”

Không vui xua tay, “Đi đi đem đồ qua đây.”

“… Vâng…” Lục lập tức lui ra.

“Uy!” Người bị treo ngược ở trên cây, thấy Lục thật sự đem chậu than tới, để ở dưới đầu hắn, liều mạng giãy giụa, hét lớn: “Nhị thúc, ta là chất tử (cháu trai) của ngươi a! Ngươi lại đối xử như thế với ta!” Hắn sẽ bị nướng chín.

Thượng Quan Nghệ ngồi ở trên ghế, nhìn Thượng Quan Cẩn liều mạng giãy giụa, cười lạnh nói: “Cho ngươi cơ hội, ai bảo ngươi không quý trọng.”

“Hừ!” Thượng Quan Cẩn không nói giỡn, đem đầu xoay qua một bên. “Ta là một tay ngươi nuôi lớn, ngươi hiện tại vì một người ngoài đối xử như vậy với ta! Mệt ta luôn đem ngươi trở thành thần tượng, không nghĩ tới ngươi lại thích mới ghét cũ, ta và ngươi mới là một họ… ô ô ô… Thượng Quan Cẩn ta sao đáng thương thế này, từ nhỏ cha không thương mẹ không yêu thì thôi đi, hiện tại ngay cả nhị thúc cũng không cần ta! Ta sống còn có ý nghĩa gì! Ta chết được rồi ~ ” Thượng Quan Cẩn khóc rống.

Thượng Quan Nghệ nhìn Thượng Quan Cẩn khóc không ngừng, thở dài một hơi, đem người thả xuống, ôm vào trong lòng. “Được rồi đừng khóc, đều là lỗi của nhị thúc! Ngoan, đừng khóc!” Lau nước mắt cho Thượng Quan Cẩn, dụ dỗ nói. “Nhưng ngươi có biết hay không, một mình ngươi từ Yến Khánh chạy tới Khánh Nguyên, dọc đường này có bao nhiêu nguy hiểm. Ngươi thậm chí ngay cả một ám vệ cũng không có mang theo, nếu như xảy ra chuyện gì làm sao bây giờ, nếu đói bụng, lạnh làm sao bây giờ!” Thượng Quan Nghệ nâng mặt Thượng Quan Cẩn lên. “Ngươi có biết hay không, khi nhận được tin tức ngươi mất tích ta lo lắng biết bao, sợ ngươi có phải bị kẻ thù bắt đi hay không! Ngươi từ khi sinh ra, ta liền đối đãi ngươi, ngươi cùng nhi tử của ta có gì khác biệt! Ngươi tên tiểu tử không có lương tâm!” Thượng Quan Nghệ tức giận đến nỗi cho cái mông của Thượng Quan Cẩn mấy cái tát tay.

“Nhị thúc… ô ô… ta sai rồi…” Đem nước mắt lau hết trên người Thượng Quan Nghệ.

Thấy người trong lòng khóc một hàng nước mắt một hàng nước mũi, Thượng Quan Nghệ giúp Thượng Quan Cẩn vuốt vuốt sau lưng. “Nhìn ngươi bẩn, đã lâu không có tắm đi? Đi, nhị thúc dẫn ngươi đi tắm rửa!”

“Ta đói bụng!” Thượng Quan Cẩn nhu thuận nằm ở trong lòng Thượng Quan Nghệ.

“Được, tắm rửa xong, chúng ta sẽ ăn cơm!” Thượng Quan Nghệ gọi Thiệu Lam đứng ở một bên qua, dặn dò: “Thiệu Lam, ngươi đi chuẩn bị chút thức ăn nhẹ, để ở phòng ta.”

“Vâng, thiếu gia!” Thiệu Lam nhận được lệnh, nhanh chóng hướng trù phòng chạy đi.

Phòng tắm.

Thượng Quan Nghệ tựa vào hồ tắm, đem Thượng Quan Cẩn ôm vào trong ngực, nghiêm túc gội đầu cho người trong lòng. “Tiểu Cẩn!” Thượng Quan Nghệ kêu lên.

“Ân?” Thượng Quan Cẩn ngoạn chân của mình, ngẩng đầu lên.

“Ngươi thật sự thích Tiểu Vũ sao?” Thượng Quan Nghệ hỏi. “Không phải là bởi vì hắn ở chỗ này cướp đi sự quan tâm của ta đối với ngươi?” Lật Thượng Quan Cẩn qua, bảo hắn nhìn thẳng mình.

“…” Thượng Quan Cẩn chột dạ cúi đầu.

Ta cũng biết! Thượng Quan Nghệ buồn cười nhìn Thượng Quan Cẩn cúi đầu.

“Kỳ thực lần đầu tiên khi ta nhìn thấy hắn, đã phát hiện hắn là người mệnh trung đã định trước của ta! Sau đó mới biết được, hắn là nhi tử ngươi mới nhận thức!” Dẩu môi. “Ta thừa nhận, về sau ta là có chút dụng ý bất lương, nhưng ta vẫn là rất thích hắn. Khi hắn lộ hai hàng nước mắt trốn ta, lòng của ta ấy phiêu a!” Lộ vẻ mặt hạ lưu.

“Kháo, tiểu tử ngươi biến thái a!” Thượng Quan Nghệ lấy bàn tay vỗ tới, cư nhiên thích xem Tiểu Vũ nhà hắn khóc.

“Làm gì! Người ta nói thật, ngươi lại vẫn đánh ta!” Thượng Quan Cẩn che đầu lên án.

Thượng Quan Nghệ khinh bỉ nhìn Thượng Quan Cẩn vẻ mặt buồn rười rượi, một nắm kéo qua tiếp tục gội đầu. “Ngươi lúc trước không phải nói thích Tiêu Duật sao, thế nào nhanh như vậy liền thay lòng?”

Thượng Quan Cẩn từ trên người Thượng Quan Nghệ leo xuống, bơi qua một bên nói: “Ta và Duật, giống như ngươi và sư phụ. Tuy rằng có cảm giác động tâm, nhưng tuyệt đối không có quan hệ với chuyện tình cảm, chỉ là tương phùng ngoan vãn (hận đã muộn?) mà thôi.” Nói rõ ràng mạch lạc.

“Hai ngươi còn ngại ‘tương phùng hận vãn’ sao? Mông trần cùng nhau lớn lên, còn sớm như thế!” Ta xem ngươi là làm công hết hy vọng, mới thay đổi mục tiêu. “Bách Lý Liên chỉ dạy ngươi những thứ này? Xem ra ta phải hảo hảo tìm hắn nói chuyện một chút, người này, lại dạy những thứ vô ích.”

“Mới không phải!” Thượng Quan Cẩn phản bác. “Sư phụ cực kỳ giỏi! Ngươi xem hắn sống được thoải mái biết bao a!” Thượng Quan Cẩn vẻ măt sùng bái.

Thoải mái? Thí! Hắn đó là không có trách nhiệm! Thượng Quan Nghệ trong lòng cười lạnh. “Tiểu Cẩn, ngươi có nghĩ tới sau khi Tiểu Vũ làm hoàng đế hay không, ngươi phải làm sao? Hắn phải có tử tự kế thừa vị trí của hắn, ngươi cam tâm để cho hắn đụng chạm người khác.” Hoàn hảo hắn và Hiển trong lúc đó không tồn tại chuyện phức tạp như vậy. “Ngươi xác định khi đó mình sẽ không bị đố kỵ xông choáng váng đầu óc làm ra việc làm không nên?”

Nghe Thượng Quan Nghệ nói, Thượng Quan Cẩn nghiêng đầu suy nghĩ một chút, cúi cùng cúi đầu.

“Quên đi!” Thượng Quan Nghệ đem Thượng Quan Cẩn ôm vào trong lòng. “Ta đã quên ngươi lại trưởng thành sớm, nhưng dù sao vẫn là một tiểu hài tử mười tuổi. Có một số chuyện ngươi trưởng thành sẽ hiểu, trên đời này có rất nhiều chuyện bất đắc dĩ.”

“Nhị thúc…” Thượng Quan Cẩn ôm lấy cổ Thượng Quan Nghệ.

“Ngoan, Tiểu Cẩn đáp ứng nhị thúc, sau này bất kể phát sinh chuyện gì, cũng không nên làm chuyện tổn thương Tiểu Vũ.” Thượng Quan Nghệ chăm chú nhìn Thượng Quan Cẩn. “Nhưng ngươi cũng phải nhớ kỹ, nhất thiết đừng bởi vì chuyện của Tiểu Vũ mà thương tổn bản thân ngươi.”

“Được!” Thượng Quan Cẩn gật đầu đáp ứng.

***

“Tiểu Cẩn tới?” Triển Đình Hiển hướng Thượng Quan Nghệ nằm trong lòng mình nhắm mắt nghỉ ngơi hỏi. Một tay ngoạn tóc dài của Thượng Quan Nghệ, một tay vỗ vỗ lưng của Thượng Quan Nghệ.

“Ân, buổi chiều nhận được báo cáo của ám vệ, ta ở cửa thành bắt được hắn.” Ở lòng ngực của Triển Đình Hiển thoải mái cọ cọ.

“Hắn cứ như vậy một mình từ Yến Khánh tới?” Triển Đình Hiển cảm thấy có chút bất khả tư nghị (khó tin). Hài tử nhỏ như vậy, dọc đường này nếu như xảy ra chuyện gì thì làm sao. “Đại ca cũng có thể yên tâm!”

Thượng Quan Nghệ nằm ở trong lòng Triển Đình Hiển lay quay một hồi, mới vuốt xuôi tóc dài, ngồi dậy tựa vào vai Triển Đình Hiển, ngoạn ngón tay người bên cạnh. “Tỷ phu không biết, nếu không sao có thể đồng ý, hắn là lén chạy tới.” Kéo cổ Triển Đình Hiển hôn một cái, mở miệng nói: “Ta mấy ngày nữa muốn trở về Minh Hạo một chuyến, đến lúc đó ta muốn dẫn theo Tiểu Vũ đi.”

“Vì sao?” Triển Đình Hiển ngồi thẳng người, giật giật hỏi: “Ngươi đi Minh Hạo là có chuyện phải làm, Tiểu Vũ đi làm gì!”

“Biết mảnh đất phía đông đại lục không?” Thượng Quan Nghệ ngẩng đầu hỏi.

Triển Đình Hiển gật đầu nói: “Ta biết nơi đó, khí hậu nơi đó không phải rất tốt, khoáng sản cũng không phải rất phong phú. Ban đầu còn có mấy bộ lạc nhỏ, sau này sau khi bọn họ bị diệt, thì trở thành địa phương không ai quản lý. Ta vẫn hết sức buồn bực, lúc trước sau khi Yến Khánh diệt bọn họ, liền trực tiếp rút quân trở về, mà Viêm Hoa cách nó gần nhất mà cũng không có nhân cơ hội đem nó thu vào quốc thổ.” Theo địa lý mà phân chia, Khánh Nguyên, Minh Hạo, Long Vũ và Thiên Vũ đều cách quá xa, hiện tại không cần phải vì một mảnh thấp mà phân tán binh lực. Nhưng Viêm Hoa không giống như vậy, chỗ kia và bọn họ cũng liền cách một ngọn núi. Hơn nữa dựa theo ám vệ báo, chỗ kia có thể nói là bốn phương thông suốt, thích hợp phát triển thành đầu mối then chốt thương mậu. “Ngươi lần này dẫn theo Tiểu Vũ trở về, cùng với mảnh lãnh thổ kia có quan hệ?”

“Ân!” Thượng Quan Nghệ gật gật đầu nói: “Nếu Tiểu Vũ hiện tại là thái tử, vậy hắn sẽ phải có giác ngộ sau khi làm hoàng đế. Nơi đó hiện tại là một toà thành, ám vệ của ngươi hẳn là báo cáo qua với ngươi, chu vi ngoài năm mươi dặm có trọng binh của năm nước khác trấn giữ!” Thấy Triển Đình Hiển gật đầu, cười một tiếng. “Bởi vì thái tử của năm nước khác đều ở đó, học quản lý một quốc gia như thế nào. Bọn họn cách mỗi một đoạn thời gian thì luân phiên một lần,  để cho tự bọn họ thể nghiệm một chút. Ta thấy thứ Tiểu Vũ học trong sách không sai biệt lắm, cần phải đi thực tiễn một chút. Hơn nữa…”

“Hơn nữa làm sâu đậm thêm một chút tình cảm giữa bọn họ, để cho bọn họ từ bé cùng nhau ở chung, cũng có lợi cho hòa bình của đại lục sau này đúng không?” Triển Đình Hiển tiếp lấy lời nói của Thượng Quan Nghệ. “Đây rốt cuộc là chủ ý của ai.”

“Minh Hi.” Thượng Quan Nghệ cười cười.

Quả nhiên! Triển Đình Hiển ôm chặc Thượng Quan Nghệ. “Có gì cần ta làm?”

“Di ~~~~ quả nhiên nói ra!” Thượng Quan Nghệ cắn Triển Đình Hiển một ngụm. “Nói chuyện với ngươi đúng là không mệt, chúng ta thật là thần giao cách cảm. Ngươi giúp Tiểu Vũ chuẩn bị một đội thân vệ một vạn người, bất quá tướng lãnh dẫn quân ta cũng không cần giả điên như thế giống Lý Lăng Kỳ.” Đe dọa nói.

“Được rồi! Ta đã biết.” Triển Đình Hiển búng búng đầu Thượng Quan Nghệ. “Ta thấy ngươi và Lăng Kỳ là trời sinh xung khắc. Đúng rồi, ngươi an bài Tiểu Cẩn ở đâu?”

Thượng Quan Nghệ bĩu môi nói: “Trong phòng của ta ngủ đâu!” Sau đó suy nghĩ một chút, “…Hẳn là ở trong phòng ta ngủ đi…” Nói rất không xác định, cuối cùng nhảy dựng lên một cái, mặc y phục vào chạy ra ngoài.

Triển Đình Hiển thấy dáng vẻ của Thượng Quan Nghệ, vô lực trợn trắng mắt.

Thái tử điện.

Triển Minh Vũ vốn là ngủ rất say, đột nhiên cảm giác được thân thể nặng lên, mơ mơ màng màng mở mắt ra, lại phát hiện một người cưỡi ở trên người mình. “A ~~” Vừa kêu một tiếng, đã bị người che miệng lại.

“Suỵt ~~, đừng kêu! Là ta, tức phụ nhi!” Thượng Quan Cẩn cười nói.

Triển Minh Vũ thấy rõ người cưỡi ở trên người mình, là đường  ca điên kia nói muốn thú mình, lập tức sợ đến toàn thân phát run. “Ngươi… ngươi… sao tới!” Tiểu cha ở đâu, phụ hoàng ở đâu, gấp đến độ nước mắt cũng sắp chảy ra.

Trời ạ! Thế nào lại đáng yêu như vậy! Thượng Quan Cẩn nhìn khuôn mặt nhỏ của Triển Minh Vũ muốn khóc, trong lòng ngứa một chút. Vươn tay nhỏ chọc chọc ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Triển Minh Vũ, phát hiện cảm giác tốt vô cùng, sau đó xoa nắn. “Oa, khuôn mặt nhỏ nhắn của ngươi rất có xúc cảm a!” Cúi đầu cắn cái miệng nhỏ của Triển Minh Vũ một cái, toét miệng cười ngây ngô một hồi, liền nằm ở trên giường đem Triển Minh Vũ ôm vào trong lòng, vỗ vỗ đầu của hắn nói: “Tiểu Vũ a, thu hồi những tiểu tâm tư đó của ngươi, còn lại đều là ta đùa.” Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Triển Minh Vũ,  Thượng Quan Cẩn lại cắn một cái khuôn mặt nhỏ hồng hồng. “Một nữ nhân chỉ biết sinh hài tử cùng với một nam nhân giúp ngươi giành thiên hạ, tin tưởng ngươi sẽ lựa chọn thế nào có lợi cho mình.”

“Ngươi… ngươi…” Triển Minh Vũ giãy giụa một hồi, cuối cùng vô lực buông tha.

“Ngoan, sau này đến ‘tự quản địa’, có ta chiếu cố ngươi, không cần lo lắng những tên kia sẽ khi dễ ngươi.”

“Có ý gì!” Triển Minh Vũ trợn to hai mắt.

“Ngày mai ngươi sẽ biết!” Thượng Quan Cẩn cười gian. “Nhớ kỹ, tiểu hồ ly lại giảo hoạt, cũng không giảo hoạt bằng thợ săn. Ngủ đi, sau này chúng ta đều phải ngủ cùng nhau, ngươi phải làm quen.”

“Thượng Quan Cẩn!” Thượng Quan Nghệ một cước đá văng cửa phòng, mặt đen lại đem Thượng Quan Cẩn từ trên giường xách lên. “Ngươi một tên sắc đảm bao thiên, nửa đêm không ngủ chạy lung tung cái gì!” Nhìn chăn vây Triển Minh Vũ, bất đắc dĩ thở dài một hơi, xem ra Tiểu Vũ là chạy không thoát. “Tiểu Vũ, ngủ sớm một chút, ngày kia cùng ta rời cung.”

“Nga!” Triển Minh Vũ nhu thuận gật đầu.

“Tức phụ nhi, ngươi yên tâm, tới rồi ta đây sẽ chiếu cố ngươi!” Vẻ mặt cười xấu xa nhìn Triển Minh Vũ. “Ta ăn chắc ngươi rồi!” Khoát khoát tay.

“Ngươi câm miệng cho ta!” Thượng Quan Nghệ xách Thượng Quan Cẩn ra ngoài.

Ô ô ô ~~~ Tại sao lại như vậy! Vì sao lại phải để cho ta gặp phải tên đáng sợ kia. Triển Minh Vũ ở trong lòng khóc ròng.

***

Mười năm sau.

“Nói, thế nào tới!”

“Không nói!”

‘Ba’ một tiếng, tảng đá dưới đất bị roi da đánh nát. “Nói!”

“Không nói!”

“Thượng Quan Tước!”

“Thượng Quan Cẩn!”

Thượng Quan Cẩn nhìn Thượng Quan Tước bị mình treo ở trên cây, hôm nay hắn mới phát hiện tiểu tử này lớn lên càng ngày càng giống nhị thúc. “Thượng Quan Tước, ngươi đừng quên ta không chỉ là ca của ngươi, còn là đương gia của Thượng Quan gia! Ngươi phải nghe lời ta!”

“Hừ!” Thượng Quan Tước hừ hừ, “Ta chính là tiểu vương gia của Minh Hạo đấy!”

“Đáng tiếc, nơi này là Khánh Nguyên!”

“Ta muốn tìm Tiểu Vũ ca!” Thượng Quan Tước la lên.

“Không ở!”

Hạ triều trở về Triển Minh Vũ nhìn hai người cãi nhau trong viện tử, cảm thán cây kia có duyên phận cùng Thượng Quan gia. Thế nào chỉ cần là người của Thượng Quan gia vừa đến hoàng cung, thì chắc chắn phải có người bị treo ở phía trên. “Thượng Quan Cẩn ngươi lại phát điên cái gì, nhanh thả Thượng Quan Tước xuống.” Triển Minh Vũ đi vào viện tử.

Thấy long bào Triển Minh Vũ đi vào, Thượng Quan Cẩn cảm giác huyết áp mình tăng lên, đầu choáng váng! Tiểu Vũ nhà hắn sao đáng yêu như thế, trời a! Thật muốn hiện tại đem hắn nhào tới. Thượng Quan Cẩn hai mắt bốc hỏa nhìn Triển Minh Vũ từng bước đến gần.

Triển Minh Vũ toàn thân run lên, nhìn Thượng Quan Cẩn lưỡng dạng phóng lục quang. Hắn sao có thể không biết người này bày ra biểu tình kia là muốn làm cái gì, Triển Minh Vũ phản ứng kịp co chân bỏ chạy, đáng tiếc chậm một bước.

“Đi đâu a, tức phụ nhi!” Thượng Quan Cẩn ôm lấy Triển Minh Vũ muốn chạy, hướng trong phòng đi tới.

“Thượng Quan Cẩn ngươi thả ta xuống!” Triển Minh Vũ liều mạng đấm Thượng Quan Cẩn. “Ta một lát còn có chuyện, ngươi thả ta xuống!” Hắn tối hôm qua đã bị người này làm đến mỏi eo đau lưng, sao ban ngày cũng không buông tha mình!”

“Yên tâm, lập tức tốt ngay!” Một cước đá văng cửa. Thượng Quan Cẩn ôm Triển Minh Vũ vào phòng.

Nhìn Triển Minh Vũ bị Thượng Quan Cẩn mạnh mẽ ôm vào phòng, “Cần thú!” Thượng Quan Tước bị treo ngược ở trên cây không đùa nói.

Thượng Quan Cẩn đem Triển Minh Vũ ném lên giường, hai ba cái lột hết y phục đè lên, làm cho Triển Minh Vũ cuống quýt la hét. “Ngươi có thể kêu lớn tiếng hơn chút, đừng quên, tên Thượng Quan Tước kia vẫn còn ở bên ngoài nghe đấy!” Thượng Quan Cẩn cười nói.

“Ân… ân… ân…” Triển Minh Vũ vội vàng cắn môi, không dám phát ra âm thanh.

Nghe tiếng rên rỉ trong phòng, Thượng Quan Tước ở trong sân lạnh giọng la lên: “Cầm thú!”

Nhìn dáng vẻ Triển Minh Vũ ẩn nhẫn, Thượng Quan Cẩn ý xấu dốc sức ra vào, cuối cùng khiến cho Triển Minh Vũ liên tục cầu xin tha thứ, khóc hoa (choáng váng?) lộ ra gương mặt anh tuấn.

“Cần thú!” Nghe trong phòng tiếng khóc cầu xin tha thứ, Thượng Quan Tước giãy thoát ra sợi dây ngồi ở trên nhánh cây. Từ trong ngực móc ra một quả táo lau lau, cắn một ngụm lớn, hướng về phía cửa phòng đóng chặt nói: “Cầm thú!”

Cha, ta là tận lực, nhưng Thượng Quan Cẩn thật sự quá lợi hại, xem ra Tiểu Vũ ca muốn trở mình rất khó! Nhìn bầu trời, nhớ tới nhiệm vụ Thượng Quan Nghệ giao cho mình, Thượng Quan Tước vô lực gục đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.