Nghệ ~~ Bảo bối

Quyển 6 - Chương 67: PN: Lão Lang và tiểu lang



Thượng Quan Tước từ ngày đó sinh ra trở đi, đã được Y thánh mang theo bên người, sinh hoạt thường ngày toàn quyền phụ trách, không cho bất kỳ kẻ nào nhúng tay vào, đặc biệt là họ Thượng Quan.

Xen vào án lệ thất bại của Thượng Quan Cẩn, Y thánh lần này áp dụng toàn bộ phương hướng, nghiêm mật, thậm chí là mọi thời tiết áp sát canh người, đề phòng Thượng Quan Tước khả ái bị người làm hư!

Y thánh thường nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Thượng Quan Tước cảm thán, thật  sự là có kỳ phụ tất có kỳ tử. Mặc dù Thượng Quan Tước tuổi còn nhỏ, nhưng hoàn toàn di truyền được ưu điểm của Thượng Quan Nghệ. Gương mặt nhỏ nhắn kia còn chưa  trưởng thành cùng với Thượng Quan Nghệ lúc còn nhỏ giống hệt, chỉ cần người từng gặp qua Thượng Quan Nghệ, tuyệt đối sẽ không hoài nghi vấn đề huyết thống của Thượng Quan Tước.

Nhưng khiến Y thánh vui vẻ nhất chính là, Thượng Quan Tước không chỉ có dáng vẻ giống Thượng Quan Nghệ, ngay cả năng lực lĩnh ngộ khác hẳn với người thường kia cũng hoàn toàn giống Thượng Quan Nghệ, vô luận là học võ hay học y đều dễ như trở bàn tay. Vì thế, Y thánh khoe khoang khắp nơi suốt hơn nửa năm, nói thẳng trước đây mình hy sinh đáng giá!

Mục tiêu lớn nhất của Y thánh chính là đem Thượng Quan Tước bồi dưỡng thành hình tượng quý công tử ôn văn nho nhã, một thân quý khí, võ công cao cường. Bởi vì bên cạnh hắn đều là một đám lang (sói), một đám lang ngay cả da dê cũng lười khoác. Cho nên Y thánh càng thêm xác định, nhiệm vụ bảo hộ một con dê cuối cùng này trừ mình ra không còn ai khác. Thế là lo lắng sợ hãi suốt tám năm, nhìn Thượng Quan Tước nhu thuận hiểu chuyện, Y thánh không ngừng ở trước mặt Độc quái khen ngợi mình thật biết cách ‘dục tôn’ (nuôi dưỡng cháu). Kết quả có thể tưởng tượng được, ở Độc quái ‘bạo hành hạ’, Y thánh hai ngày không xuống giường được, đi xem kim tôn của hắn, cũng là hai ngày này, chuyện Y thánh lo lắng tám năm rốt cuộc phát sinh.

Thượng Quan Tước mất tích, ở Thượng Quan gia có thể xưng tập trung cao thủ, ở dưới tình huống không có kinh động bất kỳ kẻ nào, mất tích. Lưu lại án ở hiện trường chỉ có một bức ‘thảo tử (đòi con)  hàm’ ý tứ khiêu khích rất mạnh, dùng từ cực kỳ ác liệt, ngữ khí cực kỳ cường ngạnh, ký tên là ‘Thượng Quan Nghệ’ khiến người ta nghe  tiếng đã sợ vỡ mật.

Theo nhân sĩ đáng tin đêm đó chứng thực, đêm đó Thượng Quan Nghệ vác nhi tử, đứng ở trên đầu tường, rọi dưới ánh trăng chỉ nói một câu ‘Nhi tử của Thượng Quan Nghệ ta sao có thể là con dê!’ Sau, xoay chuyển tiêu sái (tự nhiên, phóng khoáng) mà đi.

Vì thế, Y thánh kêu khóc chừng một năm, ngay cả đe dọa lại chơi xấu cộng thêm cự tuyệt Độc quái lại đụng chạm một cộng lông tơ của mình, làm cho Độc quái đành phải viết thư xa cho Thượng Quan Nghệ ở trong hoàng cung Khánh Nguyên, đàm phán vấn đề ‘tính phúc’ của mình, cuối cùng sau khi trải qua mấy ngày thư từ qua lại, ở phương châm song phương lo liệu ‘hỗ trợ, hỗ lợi, hỗ dịch’ (cùng giúp đỡ, cùng có lợi, cùng trao đổi), Thượng Quan Nghệ đồng ý đưa Thượng Quan Tước trở về.

Vì vậy vẫn là Y thánh ngày cũng trông, đêm cũng trông, mỗi ngày chạy đến cửa chính chờ đợi, cuối cùng rốt cuộc chờ đến kim tôn trở về nhà. Xem nhẹ đi Thượng Quan Nghệ và thiện vị (nhường ngôi) Triển Đình Hiển cùng xuất hiện, Y thánh ôm tôn tử chính là một hồi gặm cắn.

“Ta van ngươi, gia gia! Không nên đem nước miếng của ngươi chây ở trên khuôn mặt tế bì nộn nhục (da mịn thịt mềm) của ta, sẽ bị mặt rỗ! Như thế ta còn làm sao tung hoành biển hoa và thảo tùng!” Thượng Quan Tước không vui đẩy đẩy Y thánh. Từ trong ngực móc ra khăn tay thêu uyên ương và một cái gương nhỏ tinh xảo, lau.

Ở trong “Thiếu gia quả nhiên còn là một đóa hoa xinh đẹp!” Y thánh hoa lệ té xỉu ở trong lòng ngực Độc quái.

Ngồi trước cái hố (?), Y thánh rầu rĩ cắn khăn tay trong tay, không hiểu thành quả lao động mình cần cù vất vả tám năm, thế nào bị Thượng Quan Nghệ dùng một năm đã bị xóa sạch. Không hiểu một con tiểu miên dương (con cừu) khả ái, như thế đã bị biến thành lang tể tử (con sói con), hai kỳ giãy giụa biến đổi cũng không có.

“Cha, ngươi đừng đem mình làm cho giống như một oán phụ có được hay không!” Thượng Quan Nghệ một cước đá văng cửa phòng, nghênh ngang đi tới, hướng trên giường nhảy lên, ngồi xổm bên cạnh Y thánh.

“Cút sang một bên, lão tử trông thấy ngươi liền phiền muộn!” Y thánh một chưởng bổ tới.

“Ai nha!” Thượng Quan Nghệ bị bổ trúng lấy tư thế pha quay chậm thả về ngã xuống giường, ôm bụng giả vờ đau đớn. “Ngươi… ngươi…” Ngón tay run run chỉ vào Y thánh, “Ngươi muốn một xác hai mạng sao! Ngươi có biết trong bụng ta mang kim tôn của ngươi! A… A…” Ở trên giường lật mấy vòng.

“Ngươi sẽ không thật sự ăn sinh tử dược kia chứ! Trời ạ, ngươi điên rồi, dược kia chính là giữ nhỏ khó giữ lớn!”

“Nếu không… Ngươi cho là… Chúng ta vì sao trở về!” Thượng Quan Nghệ yếu ớt nói.

“Ta đi tìm người, ta đi tìm ai! Tìm đại phu, đúng ta đi tìm đại phu!” Y thánh gấp đến độ cũng không biết mình nói cái gì.

Thượng Quan Nghệ nằm ở trên giường, trợn mắt một cái, ngồi dậy. “Cha, ngươi thật đúng là tin hả! Ta chỉ tùy tiện nói, xem ngươi khẩn trương! Ngày nay còn có đại phu lợi hại hơn ngươi sao?” Thượng Quan Nghệ cười nói.

“Ngươi là lừa ta?”

“Đúng vậy!”

“Đùa giỡn?”

“Ân a!”

“Vì sao?”

“Sợ ngươi lão niên si ngốc a!”

“Thượng Quan Nghệ!”

“Ở chỗ này đây, có chuyện ngươi nói.”

“Ngươi đi chết đi!” Y thánh giơ lên cái ghế đập tới.

Không ngờ tới Y thánh sẽ thật sự động thủ, hơn nữa còn là ngoan thủ (ra tay tàn nhẫn, độc ác), Thượng Quan Nghệ né tránh không kịp, trực tiếp bị K giữa ót, hai mắt tối sầm, trực tiếp thân vong!



Thượng Quan Nghệ nhìn đỉnh màn giường, nghiêng nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nhớ lại chuyện phát sinh ban ngày. “Dám đánh ta, cho dù là cha cũng không thể bỏ qua!” Xoạt một tiếng ngồi dậy, kết quả hai mắt bôi đen, lại ngã lại trên giường.

“Khát nước không, uống nước đi!” Triển Đình Hiển bưng chén nước đỡ Thượng Quan Nghệ ngồi dậy.

Uống cạn nước trong chén, Thượng Quan Nghệ vỗ vỗ đầu có chút choáng, hỏi: “Cha ta đâu?”

“Sớm đã đi, nói là muốn du lịch hết giang sơn!”

Coi như hắn chạy trốn nhanh! Thượng Quan Nghệ bĩu bĩu môi, thuận thế ghé vào trong lòng Triển Đình Hiển, “Hiển, Bảo Bối đầu đau nhức, giúp người ta nhu nhu.” Giả trang chim nhỏ nép vào người.

Triển Đình Hiển mỉm cười sờ sờ tóc dài của Thượng Quan Nghệ, ôn nhu nói: “Thượng Quan Nghệ, ngươi có thể không cần làm ta buồn nôn hay không!” Vẻ mặt chán ghét đem Thượng Quan Nghệ đẩy ra, run rẩy.

“Có lầm hay không! Ta là bệnh nhân!” Thượng Quan Nghệ bất mãn ở trên giường lăn một vòng. “Thượng Quan Tước tiểu tử thúi kia đâu!” Lão tử hắn bị thương cũng không nói đến xem, thật là chẳng ra gì.

Triển Đình Hiển suy nghĩ một chút, suy tính có nên nói ra hay không. “Nghe nói kỹ quán mới đến một nhóm xướng phụ và tiểu quan, hắn đi ‘xem náo nhiệt’.” Triển Đình Hiển cho rằng Thượng Quan Nghệ vẫn là có quyền biết hướng đi của nhi tử mình.

Thượng Quan Nghệ vừa nghe, không nói hai lời, nhảy xuống giường liền chạy ra ngoài cửa, trong miệng mắng: “Hắn tiểu tử không có lương tâm, lão tử sống chết chưa biết, hắn lại còn đi phiêu kỹ cho ta!”

Phiêu kỹ? Mệt Bảo Bối nghĩ ra được! Thượng Quan Tước kia mới có chín tuổi, cho dù hắn muốn phiêu, cũng phải có tình trạng kia a! Cởi áo khoác xuống, Triển Đình Hiển quyết định không đi để ý Thượng Quan Nghệ đầu óc không tốt kia, lên giường ngủ trưa.

***

Xuân đi thu lại tới, chẳng qua có phần hàn thử, Thượng Quan Tước hai mươi tuổi, chuẩn bị bước chân vào giang hồ.

“Ta đi!” Thanh âm bình ổn nói.

Không ai đáp lại.

“Ta nói ta phải đi!” Thanh âm đề ra hai độ.

Vẫn không có ai đáp lại.

“Ta lúc này thật sự là phải đi!” Lúc này thanh âm đề ra bốn độ.

Như cũ không có ai đáp lại.

“Ta nói ta lúc này thật sự phải rời nhà đi ra ngoài!” Thanh âm trực tiếp đổi thành điên cuồng hét lên.

“Có muốn ăn xong điểm tâm hãy rời nhà ra đi hay không?” Triển Đình Hiển hướng trong chén Thượng Quan Nghệ gắp một cái bánh bao, ngẩng đầu nói với Thượng Quan Tước bao lớn bao nhỏ đứng ở cửa dẩu cái miệng nhỏ nhắn.

“Vẫn là đại cha tốt!” Thượng Quan Tước mang theo bao phục đi tới trước bàn cơm, ngồi xuống bên cạnh Triển Đình Hiển. Trừng mắt Thượng Quan Nghệ không có hé miệng, tức tối cầm chén đũa lên. Lão yêu quái! Trong lòng nói. Cũng sắp năm mươi tuổi rồi, nhưng dáng vẻ vẫn đẹp không thể tả giống như hai mươi năm trước, cũng càng đáng ghét thêm một phần thần vận thế ngoại cao nhân. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là khi cha hắn bảo trì trầm mặc.

Triển Đình Hiển giơ tay lên, giúp Thượng Quan Tước gắp một miếng bánh bao, nhìn trên bàn hai vẻ mặt giống nhau như đúc, Triển Đình Hiển trong lòng cảm khái. Ngoại trừ trên mặt vẫn còn mang theo một phần tính trẻ con ra, Thượng Quan Tước căn bản là phiên bản của Nghệ. Nhìn Thượng Quan Tước lớn lên từng chút, mình cũng dường như thấy được Nghệ trước kia. “Đồ đạc đều mang theo đầy đủ chưa? Hay là tìm một người mang theo bên người đi!” Triển Đình Hiển có chút lo lắng nói.

Trong miệng bị đồ nhét vào, khoát khoát tay, cố gắng nuốt xuống thức ăn trong miệng, nói: “Không sao, ngươi yên tâm đi! Xuất môn tại ngoại chỉ cần mang theo đủ bạc là tốt rồi. Hơn nữa ngươi xem ta mang theo nhiều y phục như vậy, chắc chắn không lạnh.” Cười cười với Triển Đình Hiển. Không hiểu nam nhân tốt như vậy thế nào cứ một mực coi trọng cha hắn quái nhân kia, bỏ hoàng đế không làm, thoái vị, chạy tới chỗ này, chẳng lẽ người trên đời này đều chết hết rồi? Không hiểu, không hiểu.

“Ngươi yên tâm, ta cũng không phải một mình, không phải là còn có tên Sở Niệm Trạch kia sao!” Thượng Quan Tước lau miệng một cái, nói tiếp: “Tên kia chú trọng ăn ở so với cha nuôi còn lợi hại hơn, đúng rồi, còn có hắn vậy khiết phích càng là phát huy đến cực hạn, hắn chắc chắn phải mang theo người hầu hạ bên người, ta vừa vặn mượn vinh dự của hắn.”

Không phải là loại tiện nghi này cũng muốn chiếm chứ! Triển Đình Hiển im lặng nhìn Thượng Quan Tước. “Xuất môn tại ngoại không thể so với ở nhà, ngươi tự mình cẩn thận chút. Có chuyện thì cầu cứu, đừng vì mặt mũi để cho mình chịu khổ!” Dặn dò.

Thượng Quan Tước nghe lời gật gật đầu, chìa tay ôm cánh tay Triển Đình Hiển. “Nhớ, ta đã không có mặt mũi loại này tám trăm năm trước (ý là từ lâu đã không có mặt mũi). Còn có, nếu ta đi Khánh Nguyên, nhất định sẽ tiến cung thăm Tiểu Vũ ca giúp ngươi.” Mặt cọ cọ trên cánh tay Triển Đình Hiển.

“Chiếu cố tốt bản thân ngươi là tốt rồi, ta và cha ngươi mấy ngày nữa sẽ lên đường trở về.”

Thượng Quan Tước tựa vào trên người Triển Đình Hiển không đứng dậy, rốt cuộc biết lão cha kia của hắn giống như gió làm cho người ta không cách nào nắm trong tay vì sao sẽ cam tâm tình nguyện cùng nam nhân này thủ cùng một chỗ. “Đại cha, nếu như ta ra đời sớm hai mươi mấy năm, ta cũng nhất định sẽ yêu ngươi!” Khẳng định nói.

Triển Đình Hiển cười cười xoa đầu Thượng Quan Tước một cái.

“Hừ!” Thượng Quan Nghệ rốt cuộc ăn no để đũa xuống, lau miệng một chút, hừ lạnh một tiếng nói: “Tiểu quỷ, đời này và đời sau, thậm chí là kiếp sau sau nữa ngươi cũng không có trò. Cầm lấy!” Thượng Quan Nghệ từ trong ngực móc ra một thỏi bạc ném cho Thượng Quan Tước. “Nhớ kỹ, tất cả bạc đều có thể xài, duy chỉ có thỏi bạc này không được xài.”

Trọng yếu như vậy? Thượng Quan Tước cầm bạc trong tay lật qua lật lại nhìn nhiều lần, cũng không có nhìn ra nguyên do, liền nghi hoặc nhìn về phía Thượng Quan Nghệ. “Có huyền cơ gì?”

Thượng Quan Nghệ khinh bỉ nhìn nhi tử của mình một cái, bĩu môi không thèm để ý nói: “Đó là cho ngươi bàng thân (dằn túi?), để tránh đến lúc đó chết ở bên ngoài ngay cả tiền mua quan tài cũng không có!”

“Thượng Quan Nghệ!” Thượng Quan Tước tức giận đứng lên. “Ta còn chưa có xuất môn đâu, ngươi đã nguyền rủa ta! Ngươi còn là cha của ta hay không!”

Liếc mắt Thượng Quan Tước tức giận, Thượng Quan Nghệ chậm rãi đứng lên. “Có mắt đều biết quan hệ của hai chúng ta! Cái này ngươi cầm đi, ngay cả một cái giống vũ khí cũng không có, làm sao lăn lộn ở bên ngoài!” Đem bội kiếm theo mình nửa đời người quấn ở thắt lưng rút ra, ném cho Thượng Quan Tước.

Thượng Quan Tước nhìn lợi kiếm trong tay, há to miệng. Đây chính là thần binh thiên hạ chỉ có một, hơn nữa theo cha hắn hơn nửa đời, càng là ở trên chiến trường giết địch vô số. “Ngươi thật sự cho ta?” Cẩn thận hỏi.

“Phải, cho ngươi!” Lần  nữa liếc mắt vẻ mặt cảm động của Thượng Quan Tước. “Bất quá nó cũng mười mấy năm không có ra khỏi vỏ, ngươi dùng trước tiên mài một chút!”

Ngươi hôm qua không tìm được dao bổ dưa hấu, còn dùng nó bổ dưa hấu đâu! Triển Đình Hiển ở trong lòng phỉ nhổ nói. “Đi nhanh đi, đừng để Niệm Trạch đợi lâu, các ngươi không phải là hẹn xong nơi gặp mặt sao.” Triển Đình Hiển nhắc nhỏ.

“Ta đây đi liền!” Thượng Quan Tước kích động không thôi đem kiếm quấn vào thắt lưng, xốc lên bao lớn bao nhỏ dưới đất, thi triển khinh công đi.

“Ăn no rồi, trở về đi thôi!” Triển Đình Hiển thấy Thượng Quan Tước rời đi, nói với Thượng Quan Nghệ hai mắt đăm đăm. “Ngươi nhìn cái gì thế?” Triển Đình Hiển theo tầm mắt Thượng Quan Nghệ nhìn lại, chỉ thấy còn có một bao phục nhỏ bị bỏ quên ở dưới bàn. “Đó là cái gì?”

Thượng Quan Nghệ thu hồi tầm mắt, đứng lên. “Cũng không có gì, chỉ là Thượng Quan Tước tiểu tử kia xuất môn quên đem thứ quan trọng mang đi.” Sau đó ở Triển Đình Hiển đang nghi hoặc chống nạnh cười to nói: “Ha ha ha, tiểu tử này cư nhiên không có mang tiền, ta xem hắn làm sao!” Không ngừng cười gian.

Triển Đình Hiển bất đắc dĩ thở dài, xem ra người này nhà hắn vô luận qua bao nhiêu năm vẫn là ‘Bảo’ như vậy.

***

“Ngươi sao mới tới?” Thanh y quý công tử đứng ở ven sông thổi tiêu xoay người, nhìn người bao lớn bọc nhỏ. “Chỉ một mình ngươi tới?” Không thể nào, Thượng Quan gia bọn họ lúc nào nghèo thành như vậy, Sở Niệm Trạch nhíu mày lại.

Thượng Quan Tước cười hì hì đem đồ ném cho thị bộc vẫn cung kính đứng ở sau lưng Sở Niệm Trạch. “Giúp ta để trên xe.” Sau đó nhìn thị bộc dáng dấp tuấn mỹ mặt không thay đổi đi làm việc, tò mò đi tới bên cạnh Sở Niệm Trạch hỏi: “Nga, Lạc Tiếu thị bộc kia của nhà ngươi có phải khi ở trên giường hầu hạ ngươi cũng là một bộ lạnh lùng hay không, không có lộ biểu tình.”

Sở Niệm Trạch cười một cái, đưa tay bắt lấy mặt nạ Thượng Quan Tước đeo ở trên mặt, nhìn khuôn mặt kia giống hệt cha nuôi mình, nói: “Ngươi có thể tự mình thử một chút, xem hắn có biểu tình hay không.”

“Hay là quên đi!” Thượng Quan Tước đoạt lấy mặt nạ đeo lại. “Bản thiếu gia đối với thứ của người khác không có ‘tính’ thú! Bất quá nếu như đêm nay lúc các ngươi định khoái hoạt, ta cũng không ngại thưởng thức một chút.” Cười tà nói: “Quan trọng nhất là, ngươi cũng biết khẩu vị của bản thiếu gia tương đối nặng, đến lúc đó ta sợ một mình không hạ quyết tâm, làm tàn phế thị bộc của ngươi. Hơn nữa, dọc theo đường này ta còn phải dựa vào hắn chiếu cố ta sinh hoạt thường ngày đâu!”

Sở Niệm Trạch đưa tay vẫy Lạc Tiếu sắc mặt trắng bệch, “Nói cho Thượng Quan thiếu gia ngươi có bất lực như thế không?” Lạnh lùng nói.

“Nô tài tùy ý Thượng Quan thiếu gia điều giáo!” Lạc Tiếu vội vàng quỳ xuống đất.

“Ta nói, ngươi sao vẫn không học đượng thương hương tiếc ngọc, nhìn xem người này làm cho ngươi sợ!” Thượng Quan Tước kéo người run rẩy đang quỳ dưới đất lên, lại thấy người này thế nào cũng không chịu đứng lên, đành phải bất đắc dĩ buông ra. “Không phải là ta muốn nói ngươi…” Thượng Quan Tước nói một nửa, lại cảnh giác nhìn bốn phía, câu lên khóe miệng nói: “Thật không nghĩ tới nhanh như vậy đã có người đưa tới cửa!” Hướng Sở Niệm Trạch cười nói.

Sở Niệm Trạch không lên tiếng, chỉ là khom lưng nhặt lên một cục đá nắm trong tay xóc xóc, “Đi ra!” Đem tảng đá trong tay bắn ra ngoài. Tiếp theo lại thấy một đám hắc y nhân nhảy ra ngoài, một người mang mặt nạ đứng cách đó không xa.

“Mong rằng Sở thiếu các chủ đến tạm nghỉ ở hàng xá!” Người mang mặt nạ hắng giọng nói.

“Vậy phải xem các ngươi có bản lĩnh này hay không!” Sở Niệm Trạch cười lạnh phi thân tiến lên.

Sở Niệm Trạch từ nhỏ thích nhất chính là trò mèo vờn chuột, hắn hưởng thụ cái loại nắm giữ đại quyền sinh sát này, nhưng lại không tùy tiện giết, chậm rãi ngoạn tới thích thú. Hắn không thích giày vò thể xác người, hắn thích giày vò tinh thần, nhìn người sụp đỗ trong tay hắn. Vì thế vinh dự được Thượng Quan Tước xếp vào hàng ngũ biến thái.

Thượng Quan Tước bận công việc trong tay, nhìn những hắc y nhân đó bị Sở Niệm Trạch đùa bỡn giống như khỉ, buồn bực là một đám người không có ánh mắt đánh chủ ý lên người Sở Niệm Trạch. Chẳng lẽ bọn họ không biết bối cảnh của tên biến thái này? Phải biết rằng chỗ dựa vững chắc của người này chính là một người không đơn giảng,  đây đúng là bao che khuyết điểm bao che không có giới hạn.

Bên kia Thượng Quan Tước đang cảm thán, bên này Sở Niệm Trạch cũng đang buồng bực, vừa đùa bỡn người vây đánh mình, vừa nghĩ vì sao Thượng Quan Tước kia bình thường thích nhất tham gia náo nhiệt lần này cư nhiên an tĩnh đứng ở một bên. Tò mò tranh thủ quay đầu lại nhìn một cái, “Thượng Quan Tước ngươi làm gì thế!” Dưới chân vừa trượt, tức giận la lên. Tên này cư nhiên hết sức bại dáng vẻ bệ nệ hoàn toàn ngồi xổm dưới đất, đang mài bảo kiếm ở trên một tảng đá.

“Cha ta nói thanh kiếm này quá lâu không có ra khỏi vỏ, bảo ta mài một chút dùng tiếp!” Cười ngây ngô hất hất nước lên trên.“Rốt cuộc mài xong rồi, ngươi tránh ra đến lượt ta lên!” Sở Niệm Trạch lui về sau một bước nhìn Thượng Quan Tước cầm kiếm phi thân tiến lên. “Nhớ để một người còn sống!” Dặn dò. Thượng Quan Tước này thật là ngoan chủ, nhìn xem, mọi người mới nãy còn cùng mình dây dưa hiện tại đều thành hai nửa, người dẫn đầu phách lối kia cũng bị Thượng Quan Tước đá ngả trên mặt đất.

“Trên đời này chỉ có hai loại người sẽ đeo mặt nạ, một loại là cực kỳ đẹp, giống như ta vậy! Một loại là cực kỳ xấu. Ta cũng  muốn nhìn xem ngươi là loại nào!” Dùng kiếm khều rơi mặt nạ người ngã ngồi trên mặt đất, một gương mặt âm nhu hiện ra trước mắt. “Cái gì đây, như nhau mà thôi!”

Sở Niệm Trạch đứng ở một bên liếc mắt một cái, cười nói: “Hắn vậy coi như không tệ, ở bên ngoài cũng coi như là một mỹ nhân!” Người này xem ra là tầm nhìn hoàn toàn mệt mỏi.

“Phải không?” Thượng Quan Tước khiêu khiêu mi, sau đó đưa tay phong bế mấy đại mạch môn trên người người kia, tạm thời phế đi vỏ công của người kia, tà khí cười nói: “Đúng lúc bản thiếu gia hiện tại thiếu một thị bộc ấm giường, chính là ngươi!” Nở nụ cười với người sắc mặt tái nhợt.



Nằm ở trong viện tử, Thượng Quan Nghệ tựa vào trên người Triển Đình Hiển phơi nắng, nhận lấy mật hàm ám vệ đưa tới, sau khi xem xong tức giận phát run, sau đó đen mặt. “Nhìn kỹ cho ta, đặc biệt là những đồ chơi kia bên người thiếu chủ!”

“Vâng!” Ám vệ lĩnh mệnh đi xuống.

Triển Đình Hiển cầm lên một bên tờ giấy. Đọc xong bật cười, đem Thượng Quan Nghệ kéo vào trong lòng. “Ngươi hiện tại rốt cuộc hiểu rõ tâm tính của tiền bối rồi đi! Con cháu tự có phúc của con cháu, ngươi cũng đừng quản nhiều như vậy!”

“Không được! Ta muốn cải mệnh!” Đoạt lấy mật hàm, xé nát. Minh Hi lại còn nói mình không có mệnh làm tổ phụ (ông nội), hắn mới không tin quá tà! Từ trong ngực móc ra một viên sinh tử dược đã cải tiến, mắt lộ hung quang.

Được, xem ra Tước nhi lúc này muốn không làm ngựa giống cũng khó! Triển Đình Hiển nhìn Thượng Quan Nghệ tràn đầy suy tính, cười nằm trở lại. Một nhà này thật đúng là không yên tĩnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.