Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 10



CHƯƠNG 10

Năng lực gieo giống này mạnh quá đấy!

Cao Bắc Vinh cuống cuồng muốn gặp đôi trai gái của Lưu Thiên Hàn, thấy Lưu Thiên Hàn đi ra khỏi biệt thự thì lập tức khập khiễng đuổi theo, nhưng cái chân gãy của anh ấy không ủng hộ chủ nhân chút nào, anh ấy không đuổi kịp.

Lưu Thiên Hàn vừa lên xe đã gọi thẳng cho Hách Trung Văn.

Lưu Thiên Hàn nói ngắn gọn rõ ràng: “Đến bệnh viện thành phố, làm xét nghiệm ADN.”

Hách Trung Văn nhận được điện thoại mà ngơ cả người, nhưng bởi vì trong thâm tâm kính sợ cậu nhỏ nhà mình nên vẫn cấp tốc chạy tới bệnh viện thành phố.

Nhưng tới làm xét nghiệm ADN với ai cơ? Với không khí à?

Vốn dĩ Lưu Thiên Hàn không cần đích thân đón người, nhưng không biết sao anh lại rất nôn nóng, gấp gáp muốn nhìn thấy cậu bé trông rất giống mình kia.

Lúc anh lái xe tới nơi, Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ đã chờ ở ngoài cửa chung cư.

Nhan An Mỹ giữ chặt tay Nhan An Bảo: “Anh ơi, anh nói xem chú ấy có phải ba bọn mình thật không? Em hồi hộp quá, hồi hộp đến mức muốn ăn sô cô la.”

Khóe môi Nhan An Bảo run rẩy. Muốn ăn sô cô la thì nói là muốn ăn, cần gì tìm nhiều lý do thế!

Tuy nghĩ như vậy nhưng cậu bé vẫn lấy một viên sô cô la ra khỏi túi áo, nhét vào trong tay Nhan An Mỹ. Mặt cậu bé vẫn lạnh băng như trước, nhưng sự dịu dàng trong mắt hoàn toàn không che giấu được.

Nhan An Mỹ nhìn viên sô cô la trong tay, vô cùng thỏa mãn. Cô bé cho sô cô la vào miệng, đôi mắt long lanh vui sướng cong như trăng khuyết.

Lưu Thiên Hàn vừa đến đã thấy cảnh này. Bé trai mặc vest nhỏ nhắn nghiêm mặt đứng một bên, lúc nhìn sang cô bé kế bên lại tràn đầy cưng chiều và dịu dàng. Cô bé mặc váy công chúa bồng bềnh màu hồng nhạt ôm cánh tay cậu bé, lúm đồng tiền như hoa, khung cảnh tựa năm tháng an lành.

Trái tim Lưu Thiên Hàn khẽ run lên, cảm thấy trái tim lạnh băng của mình như rạn nứt một khe hở, một cảm giác xa lạ gọi là “yêu thương” len lỏi, lan tràn khắp ngực anh như cỏ dại.

Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ cũng chú ý tới chếc Lamborghini màu đen kia. Nhan An Mỹ nâng cánh tay nho nhỏ mũm mĩm lên chỉ: “Kia có phải xe của người ba 50% của bọn mình không?”

“Ừ.” Nhan An Bảo nhìn nhãn hiệu xe. Cậu bé từng thu thập tư liệu của Lưu Thiên Hàn, chiếc xe này đúng là một trong số rất nhiều xe thể thao sang quý dưới danh nghĩa của anh.

Nhận được lời khẳng định của anh trai, nụ cười trên mặt Nhan An Mỹ càng thêm xán lạn. Cô bé vọt tới trước xe của Lưu Thiên Hàn, dùng sức quơ cánh tay: “Con chào ba 50%!”

Lưu Thiên Hàn mở cửa xe, đôi chân dài thẳng tắp vừa bước ra đã bắt gặp gương mặt như phiên bản thu nhỏ của mình.

Nhan An Mỹ nhìn Lưu Thiên Hàn, lại nhìn Nhan An Bảo, ba 50% đúng là phiên bản của anh nha, à không đúng, nên nói anh là phiên bản của ba 50% mới phải. Giống khủng khiếp luôn! Người này còn ba 50% gì nữa, chắc chắn là ba của hai bé rồi!

Nhan An Bảo trước nay luôn bình tĩnh cũng ngẩn người. Lưu Thiên Hàn ngoài đời thật còn giống cậu bé hơn cả trên ảnh chụp, cậu gần như có thể khẳng định người này chính là ba mình!

Nhan An Bảo tiến lên, hỏi dò: “Chú là ba của chúng cháu ạ?”

Không chờ Lưu Thiên Hàn nói gì, Nhan An Mỹ đã kích động nói: “Thế còn phải hỏi à! Ba giống hệt anh luôn mà, chắc chắn là ba bọn mình rồi!”

Nói xong, Nhan An Mỹ bổ nhào vào lòng Lưu Thiên Hàn: “Ba ơi, con với anh trai mong ba chết đi được! Cuối cùng bọn con cũng tìm được ba rồi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.