Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 1008



Chương 1008

Ai ngờ, Nhan Nhã Tịnh không hề có chút gì là bi thương, cô cười còn rực rỡ hơn so với hoa nở khắp núi: “Quản lý Kiều, anh không cần phải cảm thấy tiếc nuối đâu, áo cưới được chuẩn bị sẵn, cuối cùng tôi cũng sẽ có cơ hội để mặc thôi.”

Nghe Nhan Nhã Tịnh nói xong, Lưu Thiên Hàn càng nhíu mày chặt hơn.

Người phụ nữ này còn muốn mặc áo cưới?

Cô muốn mặc áo cưới vì ai? Vì đám trai bao đang chờ cô sủng hạnh kia sao? Hay là… Lưu Thiên Hàn còn chưa nghĩ ra Nhan Nhã Tịnh sẽ mặc áo cưới vì ai thì giọng nói vui sướng của Lâm Tư Hãn đã vang lên: “Nhã Tịnh, anh tới rồi đây!”

Mi tâm Nhan Nhã Tịnh giật nảy lên, cô đâu bảo Lâm Tư Hãn tới đây đâu! Cái tên Lâm Tư Hãn này có phải hơi chuyên nghiệp quá rồi không?

Còn chưa đợi Nhan Nhã Tịnh tỉnh táo lại thì Lâm Tư Hãn cũng đã phóng tới trước mặt cô rồi. Thấy Cung Tư Mỹ nép vào người Lưu Thiên Hàn, cậu ta liền tỏ vẻ tổng giám đốc bá đạo, vươn tay ra kéo Nhan Nhã Tịnh vào trong lòng mình.

“Nhã Tịnh, nhìn người khác chọn lễ phục không vui đâu! Hay là em cũng ở đây chọn lễ phục luôn đi! Dù sao thì qua mấy ngày nữa chúng ta cũng đính hôn rồi!”

“Khụ khụ…”

Nhan Nhã Tịnh suýt chút nữa là bị sặc nước miếng của mình mà chết, trước đó cô nói đi đăng ký kết hôn này nọ thì còn có thể lừa gạt người khác được, nhưng đính hôn có nhiều người tham gia đến vậy, làm sao để lấp liếm lời nói dối này được hả trời!

Nhan Nhã Tịnh cảm thấy cô cần phải nói chuyện đàng hoàng lại với Lâm Tư Hãn mới được, sau này nếu cậu ta tiếp tục vào vai nam phụ thì tuyệt đối không thể nói lung tung nữa.

Tốt nhất là bọn họ nên thảo luận kịch bản trước, hoặc là cô viết thoại hết cho cậu ta, rồi sau cứ để đó cậu ta diễn theo thoại là được.

Nhan Nhã Tịnh đang ho đến mức đau phổi, vừa ngước mặt lên đã đối diện với đôi mắt tối tăm như mực của Lưu Thiên Hàn.

Sâu thẳm như biển sâu, cuồn cuộn vòng xoáy khổng lồ, mỗi vòng xoáy đều đủ khả năng cắn nuốt cô đến nỗi không còn manh giáp.

Kiều Sơn cũng bị lời nói của Lâm Tư Hãn làm cho khiếp sợ, trông anh ta có vẻ không thể tin được Nhan Nhã Tịnh lại có thể bỏ cậu Lưu để tìm niềm vui mới nhanh như vậy. Anh ta vừa định nói gì đó nhưng Lưu Thiên Hàn đã ra lệnh kêu anh ta lui ra ngoài. Anh ta sợ uy nghiêm của Lưu Thiên Hàn nên chỉ đành lặng yên lui về phòng nghỉ.

Cung Tư Mỹ thì ngược lại, cô ta cười càng rực rỡ hơn: “Nhan Nhã Tịnh, thật không ngờ đấy. Anh Cửu vừa mới mất không bao lâu mà cô đã tìm mùa xuân mới rồi! Nhưng mà vẫn chúc mừng cô nhé, cô cũng cố gắng sinh cho An Bảo với An Mỹ một em trai em gái gì đó nữa đi!”

“Chuyện đứa thứ ba, tôi và Nhã Tịnh sẽ tự xem xét, không phiền cô phải hao tâm tổn trí!” Lâm Tư Hãn chẳng có ấn tượng gì tốt đẹp với Cung Tư Mỹ, cho nên lời nói cũng không hề khách sáo.

Vẻ mặt Cung Tư Mỹ cứng lại, sau đó lập tức cười khẽ một tiếng: “Nhan Nhã Tịnh, thật sự hâm mộ cô quá đi, đã sắp sửa sinh đứa thứ ba luôn rồi! Tôi cũng muốn sinh thêm vài đứa cho anh Gia Thành.”

Cung Tư Mỹ ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nụ cười khéo léo xinh đẹp, cô ta nhìn Lưu Thiên Hàn nói: “Anh Gia Thành, anh muốn sinh mấy đứa?”

Sắc mặt Lưu Thiên Hàn trầm sâu như nước, đôi mắt tối tăm như mực, mang theo sự khó chịu rất rõ ràng.

Đứa thứ ba?

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.