Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 1051



CHƯƠNG 1051

Chiến Mục Hàng đột ngột quay sang nhìn chằm chằm vào Tô Thu Quỳnh không hề chớp mắt. Trong mắt anh ta là một mảnh đỏ ngầu nhức nhối, trông cứ như thể tu la địa ngục không được cứu rỗi vậy.

Từng chữ anh ta nói ra đều chất chứa nỗi căm hận cùng đau đớn tận xương: “Tô Thu Quỳnh, tại sao? Tại sao cô phải làm hại mẹ tôi! Cô hận tôi, trách tôi, cô có thể giết tôi! Nhưng mẹ tôi đã phạm lỗi gì mà cô phải lấy mạng của bà ấy!”

“Tô Thu Quỳnh, cô có biết lúc nãy khi tôi tới đây, bác sĩ đã nói gì không? Bác sĩ nói xác suất mẹ tôi tỉnh lại chưa tới mười phần trăm! Tô Thu Quỳnh, cô trả mẹ lại cho tôi đi!”

“Chiến Mục Hàng, không phải tôi làm dì bị thương!” Tô Thu Quỳnh thật sự rất bất đắc dĩ, nhưng cô ấy đã quen với việc Chiến Mục Hàng không hề tin tưởng mình dù chỉ một chút rồi.

Tần Khánh Đan bị thương, cô ấy cũng rất đau lòng. Nhưng đau lòng cũng không có nghĩa là thừa nhận chỉ trích vô cớ.

“Chiến Mục Hàng, người làm dì bị thương là người khác. Anh không đi tìm hung thủ thật sự, bám lấy tôi có ích gì chứ? Chiến Mục Hàng, đầu anh bị thủng thật rồi.”

“Tô Thu Quỳnh, cô im miệng cho tôi!”

Chiến Mục Hàng giận dữ quát lên: “Tô Thu Quỳnh, bằng chứng rành rành ra đó, chính cô đã làm hại mẹ tôi! Tô Thu Quỳnh, mẹ tôi đối xử tốt với cô như thế, sao cô có thể tàn nhẫn vậy được! Tô Thu Quỳnh, cô hoàn toàn không có trái tim đúng không?”

“Tô Thu Quỳnh, cô nói đi, là cô đã hại mẹ tôi. Nói cô sai rồi! Nói cô sẽ sám hối với mẹ tôi!”

Đột nhiên một khẩu súng xuất hiện trong tay của Chiến Mục Hàng như thể ảo thuật biến ra. Họng súng đen ngòm, nhắm chuẩn vào đầu của Tô Thu Quỳnh: “Tô Thu Quỳnh, xin lỗi mẹ tôi ngay. Nếu không, bây giờ tôi sẽ gi.ết ch.ết cô!”

“Chiến Mục Hàng, anh có bệnh đấy à! Tôi đã nói rồi, tôi không hại dì! Người hại dì là người khác!”

Tô Thu Quỳnh ra sức hít thở một hơi rồi nói tiếp: “Chiến Mục Hàng, đợi dì tỉnh lại, bà ấy chắc chắn sẽ biết người làm hại bà ấy không phải là tôi!”

Vốn dĩ Chiến Mục Hàng đã sắp điên lên rồi, nghe thấy lời Tô Thu Quỳnh nói, anh ta càng suy sụp phát cuồng lên hơn: “Đợi mẹ tôi tỉnh lại ư? Tô Thu Quỳnh, tỉ lệ mẹ tôi tỉnh lại nhỏ như vậy, nếu như cả đời này bà ấy cũng không tỉnh lại thì phải làm sao!”

“Chiến Thất, anh bình tĩnh chút đi! Cho tôi thời gian, tôi chắc chắn sẽ đưa hung thủ thực sự tới trước mặt anh!” Cảm nhận được cơ thể không ngừng run rẩy của Tô Thu Quỳnh, Lâm Tiêu dồn sức siết chặt bàn tay nhỏ của cô, lặng lẽ nói với cô rằng, mọi chuyện đều đã có anh ở đây rồi.

“Hung thủ thực sự?” Trên khuôn mặt lạnh lùng kia của Chiến Mục Hàng hiện lên tia sáng khát máu: “Tô Thu Quỳnh chính là hung thủ thực sự đã hại mẹ tôi!”

“Tô Thu Quỳnh, đi tới bệnh viện cùng với tôi, sám hối với mẹ tôi!” Chiến Mục Hàng dừng lại, giọng nói càng thêm lạnh lẽo tàn nhẫn: “Nếu như cô vẫn còn mê muội không tỉnh ngộ, tôi sẽ giế.t ch.ết không tha!”

Đôi mắt của Chiến Mục Hàng càng ngày càng đỏ ngầu, anh ta nhìn chằm chằm Tô Thu Quỳnh, hận không thể khoét một cái lỗ trên gương mặt của Tô Thu Quỳnh.

Chiến Mục Hàng hận chứ, anh ta hận Tô Thu Quỳnh tàn nhẫn như vậy, cũng càng hận bản thân vô dụng.

Nếu như người khác dám tổn thương tới người nhà của anh ta dù chỉ một chút, bây giờ người đó sớm đã là một thi thể rồi.

Thế nhưng anh ta lại không nỡ làm hại tới Tô Thu Quỳnh thật, thậm chí, súng anh ta cầm trong tay cũng không nạp đạn.

Anh ta cũng hận Tô Thu Quỳnh si tình với Lâm Tiêu, hận cô lạnh lùng với anh ta.

Video ngày đó Tô Thu Quỳnh giơ ngón tay bị chặt cụt của cô ra trước mặt mọi người, anh ta cũng nhìn thấy rồi, khi đó trái tim anh ta đau như dao cắt, đau không muốn sống. Tần Khánh Đan không nỡ nhìn anh ta đau khổ như vậy, muốn đi làm người hòa giải, cướp Tô Thu Quỳnh từ tay Lâm Tiêu về cho anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.