Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 1090



CHƯƠNG 1090

Thậm chí Phó Xuyên còn không nhịn được mà hỏi lại: “Có thật là chú không hại chết ba tôi không? Nhưng ai cũng nói là chú cho người bớt xén nguyên vật liệu, nói chú là đầu sỏ giết chết ba tôi!”

“Không phải!” Lưu Thiên Hàn khẳng định chắc nịch: “Lưu Gia Thành chú không bao giờ cho người cắt xén nguyên vật liệu, càng không hại chết người!”

“Chú sẽ điều tra rõ nguyên nhân cầu Bích Thủy bỗng nhiên sụp đổ, cũng sẽ bắt được đầu sỏ hại chết ba cháu!”

Lưu Thiên Hàn khựng lại một thoáng, sau đó gằn từng tiếng: “Chú tin chắc có lẽ chính nghĩa tới muộn, nhưng chính nghĩa tuyệt đối sẽ trình diện.”

Có lẽ chính nghĩa tới muộn, nhưng chính nghĩa tuyệt đối sẽ trình diện…

Phó Xuyên lờ mờ nhìn Lưu Thiên Hàn. Thành tích của Phó Xuyên ở lớp cũng xem như xuất sắc, nhưng đứa bé tuổi này vẫn chưa thể hiểu hoàn toàn lời Lưu Thiên Hàn nói được. Nhưng cậu bé sẽ âm thầm ghi tạc mấy lời này ở đáy lòng.

Mãi tới rất nhiều năm sau, Phó Xuyên trở thành đại đội trưởng mới của bộ phận cảnh sát hình sự Vân Hải, trừng trị vô số kẻ ác, đều là dựa vào tín ngưỡng này.

Có lẽ chính nghĩa tới muộn, nhưng chính nghĩa tuyệt đối sẽ trình diện.

Ngay cả Lưu Thiên Hàn cũng không ngờ được, một câu lơ đãng của anh sẽ trở thành tín ngưỡng cả đời của một cậu bé.

Lưu Thiên Hàn buông Phó Xuyên trong lòng ra, ngẩng mặt lên, từ từ đánh mắt nhìn mọi người xung quanh, ánh mắt lạnh nhạt mang theo khí thế khiến người khác thần phục. Trước nay anh vốn không ưa cánh báo chí, nhưng lúc này, anh lại chủ động nắm lấy micro mà phóng viên gần nhất đưa qua.

Thấy Lưu Thiên Hàn cầm microphone, đám phóng viên đương nhiên không chịu bỏ qua cơ hội phỏng vấn người chèo chống thần bí của Lưu Thị.

Người sau nối tiếp người trước đặt câu hỏi: “Cậu hai Lưu, cầu Bích Thủy sập thật sự không phải do Lưu Thị bớt xén nguyên vật liệu sao?”

“Cậu hai Lưu, lần này Lưu Thị xảy ra chuyện lớn như vậy, anh định xử lý thế nào?”

“Cậu hai Lưu, anh là chủ tịch Lưu Thị, anh nên gánh vác trách nhiệm chủ yếu trong tai nạn lần này mới phải. Chẳng lẽ anh không định làm gì để tạ lỗi với người nhà người bị hại sao?”

“Cậu hai Lưu, anh nợ người nhà người bị hại và công chúng xã hội một lời giải thích!”

Vốn dĩ có mấy phóng viên còn chuẩn bị câu hỏi càng thêm sắc bén dành cho Lưu Thiên Hàn, nhưng đối diện với đôi mắt lạnh như đầm băng ngàn năm của anh, bọn họ đều thấp thỏm hoảng hốt, không dám nói ra câu hỏi quá mức.

“Tôi nói rõ thêm một lần nữa. Cầu Bích Thủy sập không phải do Lưu Thị ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu! Lưu Thị sẽ không làm ra việc vô lương tâm như vậy!”

“Một ngày! Tôi sẽ điều tra rõ nguyên nhân và hậu quả tai nạn trong vòng một ngày, cho mọi người một lời giải thích thỏa đáng! Nếu trong vòng một ngày mà Lưu Gia Thành tôi còn không thể điều tra rõ chuyện này, tôi sẽ từ chức chủ tịch Lưu Thị, tạ tội với mọi người!”

Lời này của Lưu Thiên Hàn mạnh mẽ vang dội cực kỳ, các phóng viên và mọi người vây xem tại hiện trường bỗng chốc đều thừ người ra, chờ tới khi hoàn hồn lại, phóng viên cũng không biết nên hỏi Lưu Thiên Hàn câu gì.

Đằng nào người ta cũng đã nói đến mức này rồi, bọn họ còn ép sát dồn dập thì sẽ thành ra cánh báo đài bọn họ cay nghiệt hà khắc quá.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.