Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 1096



CHƯƠNG 1096

Nhan Nhã Tịnh nở nụ cười thoải mái: “Đúng đấy, cháu cũng thấy không cần.”

Lưu Quốc Nam tức giận đến nỗi thật sự không muốn nhìn Nhan Nhã Tịnh thêm cái nào nữa, tức giận vung tay áo rồi xoay người rời đi.

Nhìn theo bóng dáng đằng đằng phẫn nộ của Lưu Quốc Nam, Nhan Nhã Tịnh mới dần dần thu lại nụ cười.

Không phải cô hoàn toàn không biết gì về nội đấu của Lưu Thị.

Lưu Kiêu vẫn luôn không chịu để Lưu Thiên Hàn được yên. Lần Lưu Thiên Hàn suýt bị nổ chết ở nước ngoài chính là trò của Lưu Kiêu. Chỉ e vụ sập cầu lần này cũng không thoát được liên quan với Lưu Quốc Nam và Lưu Kiêu!

Sau khi mẹ của Phó Xuyên tỉnh lại, bầu không khí xung quanh đã dần khôi phục bình tĩnh. Lưu Thiên Hàn tiếp tục hứa hẹn trước mặt mọi người, không chỉ hứa hẹn trong vòng một ngày sẽ bắt được hung thủ thật sự gây ra vụ sụp cầu Bích Thủy, mà còn cam đoan dù cho nguyên nhân cầu Bích Thủy sụp đổ không liên quan tới Lưu Thị, Lưu Thị cũng nhất định sẽ bồi thường đầy đủ cho người nhà nạn nhân.

Thật ra, nhiều lúc xã hội này rất thực dụng.

Khi người thân còn sống, đương nhiên sẽ hy vọng bọn họ có thể tồn tại khỏe mạnh. Nhưng khi người thân qua đời, mọi người lại muốn chút vật chất bồi thường, bù đắp nỗi đau mất người thân.

Tối nay có nhiều người tới náo loạn như vậy, trong lòng bọn họ đều hiểu rõ. Dù mình náo loạn đến đâu thì người thân đã qua đời đều sẽ không trở lại. Thứ bọn họ muốn chẳng qua là khoản bồi thường thích đáng.

Lưu Thiên Hàn hứa hẹn sẽ bồi thường, đương nhiên bọn họ cũng muốn chôn cất người thân cho an ổn trước.

Nhan Nhã Tịnh vẫn luôn kiên định tin tưởng tuyệt đối vào năng lực của Lưu Thiên Hàn, nhưng lần này cô vẫn có chút lo lắng.

Trong vòng một ngày mà muốn điều tra rõ nguyên nhân thật sự khiến cầu Bích Thủy sụp đổ, còn cần bắt được hung phạm phía sau nữa. Lời này nói suông thì dễ, nhưng muốn làm thì lại khó.

Chờ đám đông tản đi rồi, Nhan Nhã Tịnh nhỏ giọng hỏi Lưu Thiên Hàn: “Anh hai, thật sự có thể tra rõ chuyện này trong một ngày sao?”

“Sao thế? Không tin năng lực của người yêu em à?” Lưu Thiên Hàn quay sang, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm Nhan Nhã Tịnh.

Người yêu cô…

Nghe Lưu Thiên Hàn nói vậy, tim Nhan Nhã Tịnh đập như trống trận.

Lâu lắm rồi không nghe anh Lưu nói như vậy. Anh Lưu đang tán tỉnh cô đấy à?

Con người Nhan Nhã Tịnh trước nay đều không cam lòng chịu để người ta tán tỉnh mà mình lại im re. Cô kiêu ngạo hếch cằm: “Người yêu em đáng gờm như thế, sao em có thể không tin anh ấy được!”

“Đáng gờm?” Lưu Thiên Hàn nghiền ngẫm nhướn mày: “Ừ, xem như em tinh mắt.”

Nhan Nhã Tịnh nói Lưu Thiên Hàn đáng gớm là lời khích lệ vô cùng trong sáng. Nhưng không hiểu sao nghe Lưu Thiên Hàn nói ra cùng một từ ngữ, cô lại có cảm giác không trong sáng chút nào.

Cứ như đang thảo luận anh đáng gờm ở phương diện kia vậy.

Nhan Nhã Tịnh đỏ bừng cả mặt, vội vàng quay sang một bên. Cô không thể để anh Lưu nhìn ra suy nghĩ trong đầu mình được. Anh mà nhìn ra thì nhất định sẽ cảm thấy tư tưởng của cô không thuần khiết.

Thật ra Nhan Nhã Tịnh rất muốn tiến hành vài chuyện không thuần khiết với Lưu Thiên Hàn ấy chứ. Có điều, tuy rằng bây giờ bọn họ đã xác định quan hệ yêu đương rồi, nhưng Lưu Thiên Hàn vẫn nhận định bản thân là Lưu Gia Thành. Nếu cô cứ động một cái là muốn đè người ta ra thì chắc chắn sẽ khiến anh cảm thấy cô không e lệ.

Không thể làm vài chuyện quá lửa nóng với anh, Nhan Nhã Tịnh chỉ đành ôm cánh tay anh, nũng nịu: “Anh hai phải cố lên đó nha! Em tin chuyện này sẽ xuất hiện manh mối nhanh thôi!”

Lưu Thiên Hàn không nói thêm gì, chỉ kéo Nhan Nhã Tịnh vào lòng, cánh tay siết chặt, chỉ ước gì có thể khảm cô vào sâu trong máu thịt mình…

Tuy rằng Lưu Thiên Hàn đã hứa hẹn trước mặt công chúng, nhưng vẫn không thể xoay chuyển xu hướng trượt giá của cổ phiếu Lưu Thị.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.