Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 1126



Chương 1126

Lúc Lưu Thiên Hàn xuống lầu, bị tình cảnh trong phòng khách doạ cho nhảy dựng.

Đích thực là anh không dặn dò đầu bếp đến nấu bữa sáng, sao trên bàn lại có nhiều đồ ăn tinh xảo như vậy?

Nghe thấy trong nhà bếp có tiếng động, Lưu Thiên Hàn bèn nhấc chân đi tới nhà bếp.

Nhan Nhã Tịnh nghe thấy tiếng bước chân của anh, quay người nở nụ cười khéo léo, “Anh Hai, chào buổi sáng! Em làm bữa sáng cho anh rồi đó, anh nếm thử xem có ngon không.”

Thấy dáng vẻ đáng yêu của Nhan Nhã Tịnh trong bộ tạp dề heo nhỏ Piggy, Lưu Thiên Hàn vô thức muốn ôm lấy cô, nhưng lại nghĩ tới, trong lòng cô anh chẳng qua chỉ là một thế thân, trái tim anh lại từ từ lạnh xuống.

“Nhan Nhã Tịnh, ai cho cô đến đây?! Đi ra!”

“Anh Hai, bạn gái đến làm bữa sáng cho anh, anh không thích thì cũng thôi đi, sao lại có thể đuổi người chứ?”

Nhan Nhã Tịnh, chúng ta đã chia tay rồi!” Lưu Thiên Hàn ngừng một chút, rồi lại không chút tình cảm nào nói tiếp, “Một người phụ nữ không ra gì, không có tư cách xuất hiện trong nhà tôi!”

Lời này của Lưu Thiên Hàn khiến trong lòng Nhan Nhã Tịnh có chút khó coi, nhưng cô dám đến, cũng đã chuẩn bị tốt tinh thần sẽ bị Lưu Thiên Hàn lạnh nhạt.

Cô cố gắng cười đến tươi sáng rạng rỡ, “Anh Hai, chúng ta không có chia tay! Chia tay là phải được hai bên đồng ý, chỉ cần em chưa gật đầu thì anh vẫn là bạn trai của em như cũ!”

Nhan Nhã Tịnh cong eo đem trứng chiên bỏ vào cái đĩa trước mặt, “Anh Hai, trứng chiên chín bảy phần mà anh thích nhất!”

Khoé miệng Lưu Thiên Hàn kéo lên một độ cong châm biếm, “Là món yêu thích nhất của Thiên Hàn chứ? Nhan Nhã Tịnh, tôi ghét ăn trứng chiên nhất!”

Nhan Nhã Tịnh thật muốn cắn đứt đầu lưỡi mình, mồm mép kiểu gì thế này, vừa không cẩn thận bèn nói hớ!

Nếu hiện giờ anh không bằng lòng thừa nhận rằng anh là Anh Lưu của cô, cô cũng chỉ có thể giả bộ bọn họ là hai người khác nhau, mơ màng hồ đồ cùng anh.

Nhan Nhã Tịnh nịnh nọt chạy đến trước mặt Lưu Thiên Hàn, “Anh Hai, xin lỗi nhé, vừa rồi em thực sự không cố ý đâu.”

“Anh Hai, sau này em sẽ không bao giờ nhắc đến Anh Lưu trước mặt anh nữa, em sẽ toàn tâm toàn ý yêu anh, càng ngày càng yêu. Anh Hai, anh đừng chia tay với em có được không?”

Nói xong lời này, Nhan Nhã Tịnh vẻ mặt thấp thỏm nhìn Lưu Thiên Hàn, chỉ sợ anh vẫn quyết tâm lựa chọn chia tay với cô như trước.

Giờ khắc này, trái tim của Nhan Nhã Tịnh quả thật là thấp kém đến lẫn vào trong bụi đất, nhưng bởi vì quá yêu anh, nên bất luận hạ thấp bản thân mình đến đâu đi nữa, cô cũng cam nguyện.

“Nhan Nhã Tịnh, sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa!”

Giọng nói không chút độ ấm truyền vào tai Nhan Nhã Tịnh, lồng ngực Nhan Nhã Tịnh đau đớn đến hít thở không thông.

Trước kia cô từng nghe người ta nói qua, phụ nữ nói chia tay với đàn ông, phần nhiều là vì muốn vãn hồi, còn nếu đàn ông nói chia tay với phụ nữ thì ắt hẳn là thật sự muốn chia tay rồi, căn bản không còn chút chỗ trống nào có thể vãn hồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.