Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 1236



Chương 1236

Tô Thu Quỳnh muốn nói rằng, Lâm Tiêu, anh rất tốt, trong lòng em, anh thực sự rất tốt, anh là người đàn ông cho em nhiều hơi ấm nhất trong cuộc đời này. Nhưng tính cách Tô Thu Quỳnh trước giờ đều lạnh nhạt, cô không quen nói những lời âu yếm, nên cô không nói những lời này ra.

Cô giả vờ dửng dưng nói với Lâm Tiêu: “Lâm Tiêu, làm gì có ai cầu hôn như anh chứ! Đeo luôn nhẫn vào tay người ta, anh thế này đúng là ép mua ép bán mà!”

Ép mua ép bán?

Môi Lâm Tiêu chợt tái đi, cô không cần nhẫn anh tặng có đúng không?

Lâm Tiêu cố chấp nắm lấy ngón tay bị anh đeo nhẫn vào của Tô Thu Quỳnh, dù thế nào cũng không chịu buông ra.

“Thu Quỳnh, anh biết anh không xứng với em, nhưng xin em cho anh thêm chút thời gian nữa, đừng vội vàng từ chối anh có được không?”

Tô Thu Quỳnh thực sự cảm thấy mạch não của cô và Lâm Tiêu không ở cùng một không gian, cô muốn từ chối anh lúc nào vậy!

Nhưng nhìn thấy một người kiêu ngạo như Lâm Tiêu lại cẩn thận dè dặt, không có can đảm như thế này, trong lòng cô rất đau.

“Lâm Tiêu, em không từ chối anh.”

Nghe thấy Tô Thu Quỳnh nói vậy, đôi mắt của Lâm Tiêu lập tức sáng ngời: “Thu Quỳnh, em nói gì cơ!”

“Lâm Tiêu, em nói rằng, em không từ chối anh.”

Nhìn thấy đôi mắt màu xanh lam sẫm kia của Lâm Tiêu lóe sáng, đột nhiên Tô Thu Quỳnh cảm thấy hóa ra nhìn thấy Lâm Tiêu vui vẻ cũng khiến cô rất sung sướng.

“Nhưng Lâm Tiêu, anh còn chưa cầu hôn một cách tử tế với em đâu!”

Nhận ra rằng rốt cuộc lời Tô Thu Quỳnh nói có ý gì, Lâm Tiêu vui tới mức gần như phát điên lên, anh dồn sức ôm Tô Thu Quỳnh vào lòng, hôn một cái thật kêu.

Nhìn thấy Lâm Tiêu kích động như thằng nhóc lần đầu biết yêu, cô bất đắc dĩ tới mức muốn bật cười.

Những lời nói khi nãy của cô rõ ràng là đang nhắc anh cầu hôn tử tế một lần nữa, ai bảo anh ôm rồi gặm lung tung chứ!

Còn nữa, cao thủ tình trường sống giữa hàng ngàn khóm hoa như anh, kỹ thuật hôn còn non nớt hơn học sinh tiểu học, có phải là hơi mất mặt hay không!

Trong lòng Tô Thu Quỳnh ngọt ngào, có chút yêu thích, còn có chút mông lung rung động không diễn tả được. Trước đấy cô cũng từng có cảm giác đấy khi đối mặt với Chiến Mục Hàng, nhưng sau này đã sự không tin tưởng kia mài mòn từng chút một, cuối cùng thì không tìm lại được nữa.

Ôm Tô Thu Quỳnh một lúc, Lâm Tiêu mới nhận ra anh chỉ quan tâm đến việc hôn Tô Thu Quỳnh mà quên mất chuyện quan trọng nhất.

Anh đặt Tô Thu Quỳnh ngồi xuống sofa thật cẩn thật. Quay người nhìn thấy hoa hồng trên bàn ăn, bèn nhanh chóng cầm một cành hoa hồng lên, quỳ một gối xuống sàn, trong đôi mắt xanh lam sẫm là tình yêu và sự thành kính.

“Thu Quỳnh, anh yêu em, anh sẵn sàng bảo vệ em cả đời, em có bằng lòng gả cho anh không?”

Lâm Tiêu chưa bao giờ là người nói nhiều, nhưng lúc này anh quá kích động, anh vừa lên tiếng đã không ngừng lại được, nói năng lộn xộn với Tô Thu Quỳnh: “Thu Quỳnh, gả cho anh có được không? Anh thực sự sẽ đối xử thật tốt thật tốt với em! Anh sẽ trở thành người tốt hơn vì em, vì em, anh sẵn sàng làm mọi thứ! Thu Quỳnh, cho anh một cơ hội chăm sóc em có được không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.