Chương 1263
Nhan Nhã Tịnh cũng không ngờ Thẩm Quyện lại đột nhiên xuất hiện ở đây, cô càng không ngờ Thẩm Quyện lại chính là cháu họ của Vu Khiêm.
Cô không hề ngốc, nhìn thấy Thẩm Quyện phong độ ngời ngời đứng trước mặt, cô cũng hiểu ra việc Vu Khiêm hợp tác với họ cùng giá cả ưu đãi đến như vậy, rất có khả năng là vì Thẩm Quyện đã đứng ra giới thiệu.
Nhan Nhã Tịnh cũng không phải là loại người đỏng đảnh, biết được là do Thẩm Quyện đứng sau lưng giúp đỡ cô như vậy mà đòi đi kết thúc việc hợp tác với Vu Khiêm.
Ngay từ khi bọn họ bắt đầu gây dựng sự nghiệp, Vu Khiêm quả thật đã giúp đỡ cô rất nhiều, nhưng cô ấy tin tưởng vào năng lực của Lê Mạ. Đúng là hiện giờ bọn họ đang dựa vào sự giúp đỡ của Vu Khiêm, nhưng chẳng còn bao lâu nữa, bọn họ sẽ trả lại cho Vu Khiêm lợi ích còn lớn hơn.
Cùng hỗ trợ nhau để kiếm lời, bọn họ chẳng ai nợ ai cả.
Thẩm Quyện vừa bước vào trong phòng riêng thì đã tự giác đi đến ngồi cạnh Nhan Nhã Tịnh. Cũng không hiểu có phải là Nhan Nhã Tịnh đã cảm giác sai hay không, mà ngay khoảnh khắc anh ta ngồi xuống cạnh cô, cô bỗng cảm thấy gương mặt mình như bị dao rạch qua vậy.
Cô ngẩng mặt lên nhìn về phía Lưu Thiên Hàn, ánh mắt của anh đúng là đang dừng lại trên gương mặt cô, chỉ là khi nhận ra bị cô phát hiện, anh đã lập tức quay mặt đi chỗ khác.
Tâm trạng của Nhan Nhã Tịnh bổng cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút, dù anh Lưu có quyết tâm muốn chia tay với cô thì cái thói quen ghen tuông này vẫn không sửa được!
“Nhan Nhã Tịnh, thật là trùng hợp nhỉ.” Thẩm Quyện khẽ mỉm cười, gương mặt tuấn tú, ôn hòa đẹp trai như nắng ấm làm tan băng tuyết, chỉ trong nháy mắt đã khiến cho Nhan Nhã Tịnh cảm thấy ấm áp hẳn lên.
Chỉ có điều ngay giây sau đó, một ánh mắt giá lạnh như trụ băng giữa trời đông gió rét phóng đến, dừng lại trên gương mặt cô khiến cả người cô lại rờn rợn.
Nhan Nhã Tịnh không khỏi rùng mình một cái, cảm giác đứng giữa màn băng và ánh nắng như thế này quả thật là không hề dễ chịu chút nào cả.
Lần trước ở nhà hàng Nhật Bản, Thẩm Quyện đã cảm thấy giữa anh ta và Lưu Thiên Hàn không được vui vẻ cho lắm. Anh ta không muốn xích mích với người nhà họ Lưu nên đương nhiên muốn xoa dịu thái độ của Lưu Thiên Hàn.
Anh ta nâng ly rượu trước mặt lên, mỉm cười nhìn Lưu Thiên Hàn: “Anh hai, em mời anh một ly! Từ giờ trở đi chúng ta đã là người một nhà rồi, mong anh chỉ bảo thêm nhé!”
Người một nhà?
Nhan Nhã Tịnh suýt chút nữa đã tự sặc nước bọt của mình mà chết, cái cậu Thẩm này có cần phải dọa người như vậy không!
Trái tim bé nhỏ của cô không chịu nổi bị giày vò như vậy đâu, cô sẽ bị anh ta dọa chết mất thôi!
Càng đáng sợ hơn là gương mặt điển trai của Lưu Thiên Hàn đang tức giận đến tím tái, anh chẳng hề nói lời nào nhưng ánh mắt lại sắc lẹm như dao găm không ngừng phóng về phía Thẩm Quyện, trong thoáng chốc ấy như đã băm vằm xé xác Thẩm Quyện ra rồi.
Thẩm Quyện không khỏi cau cau mày, anh ta đã chủ động tỏ ra thân thiện với Lưu Thiên Hàn rồi, nhưng không ngờ Lưu Thiên Hàn lại không hề nể mặt anh ta chút nào.
Sắc mặt của Thẩm Quyện cũng trở nên có chút khó coi, nhưng với những gì anh ta đã được dạy thì không hề cho phép anh ta tỏ ra ngóng lóng, vậy là anh ta bèn đứng dậy tự mình rót rượu cho Lưu Thiên Hàn: “Anh hai, em mời anh!”
Lưu Thiên Hàn vẫn không có ý cầm ly rượu trước mặt lên, ánh mắt của anh từ từ di chuyển từ Thẩm Quyện sang gương mặt của Nhan Nhã Tịnh, lại còn nhếch mép cười khinh khỉnh.