Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 1270



Chương 1270

Ngay lúc đi ra khỏi cửa, Vu Khiêm bỗng để ý thấy tay Lưu Thiên Hàn hơi đỏ, con ngươi ông ta co rụt lại, lúc này mới nhìn thấy rõ cái ly trong tay cậu hai Lưu đã vỡ rồi.

Cậu hai Lưu bị giọng ca đáng sợ của Nhan Nhã Tịnh ép tới mức bóp vỡ cái ly trong tay luôn sao?

Đậu má!

Thật đáng sợ!

Giọng ca thực sự có thể giết người luôn!

Vu Khiêm không dám lo chuyện bao đồng, ông ta nhanh chân rời khỏi chiến trường.

Lưu Thiên Hàn thì lại chẳng thấy Nhan Nhã Tịnh hát khó nghe đến mức nào, thích một người, cho dù cô có bao nhiêu khuyết điểm thì cô trong lòng anh vẫn tốt đẹp không có gì để chê hết.

Điều Lưu Thiên Hàn không chịu nổi đó là Nhan Nhã Tịnh và Thẩm Quyện song ca bản tình ca buồn nôn này.

Nhất là khi anh nghe thấy cái gì mà “Lúc này anh muốn ôm em vô cùng, nghe anh nói này, nắm tay nhau, đi với anh đi, sống những tháng ngày ổn định, hôm qua em không kịp, ngày mai sẽ thấy đáng tiếc, hôm nay em phải gả cho anh…” Anh càng tức đến mức khuôn mặt điển trai sầm sì thêm tái xanh.

Cô thích cái tên mặt non ẻo lả kia như vậy à?

Không chỉ muốn ôm anh ta mà còn muốn gả cho anh ta?

Ha! Cô nói muốn anh trở thành người nhiều sừng nhất đất Vân Hải này, vì mục tiêu này mà cô thực sự không ngại cố gắng luôn đấy!

Cuối cùng Lưu Thiên Hàn bị Nhan Nhã Tịnh làm cho tức đến bật cười.

Nghe thấy tiếng cười của Lưu Thiên Hàn, Cung Tư Mỹ vội vàng nhìn sang anh: “Anh Gia Thành, anh có cảm thấy Nhan Nhã Tịnh và cậu Thẩm thật xứng đôi xông?”

“Anh Gia Thành, em biết anh từng có thiện cảm với Nhan Nhã Tịnh, nhưng nếu như trong lòng cô ta đã không có anh, thì anh cần gì phải lãng phí sự thật lòng với cô ta chứ! Anh Gia Thành, chúng ta bắt đầu lại có được không? Em thực sự rất thích anh, em sẽ yêu anh hơn tất cả mọi người.”

“Cung Tư Mỹ, cô nghĩ nhiều rồi.”

Mặt mày Lưu Thiên Hàn lạnh nhạt, trên người tản ra sự lạnh lẽo vô hình, khiến người ta không rét mà run: “Cho dù tôi và Nhan Nhã Tịnh chia tay thì giữa tôi và cô cũng… không thể nào!”

Vẻ mặt Cung Tư Mỹ cứng đờ, nước mắt cô ta suýt chút nữa thì lăn xuống.

Cõi lòng cô ta khó chịu đến khó tả, điều duy nhất cô ta thấy may mắn là giọng nói của Lưu Thiên Hàn rất khẽ, những người khác trong phòng riêng đều không nghe thấy lời anh nói.

Cung Tư Mỹ giật giật môi, cô ta vừa định nói gì đó thì đột nhiên chú ý thấy bàn tay Lưu Thiên Hàn chảy máu.

Cô ta kêu lên thất thanh: “Anh Gia Thành, tay anh chảy máu rồi! Chúng ta đi bệnh viện thôi!”

“Không cần!”

Lưu Thiên Hàn lặng lẽ đặt tay mình ra sau, anh vô thức nhìn về phía Nhan Nhã Tịnh, ban nãy Cung Tư Mỹ hét lên anh bị chảy máu, nhưng người phụ nữ vô tâm Nhan Nhã Tịnh kia lại hoàn toàn không để ý.

Nghĩ như vậy, Lưu Thiên Hàn bỗng cười tự giễu.

Anh đang mong đợi gì vậy chứ! Rõ ràng là anh kiên quyết cắt đứt mà!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.