Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 1301



CHƯƠNG 1301

Nói xong, anh ta vội nhét bó hoa hồng to đùng vào lòng Nhan Nhã Tịnh: “Nhã Tịnh, em đừng từ chối, cứ coi như đây là lời chúc mừng của bạn bè với nhau đi.”

Thẩm Quyện như thể sợ Nhan Nhã Tịnh sẽ trả lại bó hoa của mình, quay người bước nhanh ra ngoài.

Nhan Nhã Tịnh ngỡ ngàng ôm bó hoa hồng to đùng kia, cô thật sự rất muốn trả lại cho Thẩm Quyện, nhưng cô lại càng muốn xem ban giám khảo chấm điểm hơn, nên đành tạm thời không đuổi theo ra ngoài.

Tô Thu Quỳnh mỉm cười đi tới bên cạnh Nhan Nhã Tịnh: “Nhã Tịnh, cậu Thẩm đúng là si tình với cậu nhỉ! Nếu anh Lưu còn chọc cậu giận, cậu dứt khoát chọn cậu Thẩm cho rồi.”

Tô Thu Quỳnh chỉ đơn thuần nói đùa với Nhan Nhã Tịnh thôi, cô ấy biết rõ tính cách của cô. Cho dù cả đời này anh Lưu không khôi phục trí nhớ, cô cũng sẽ không yêu người khác.

Lưu Thiên Hàn đang ngồi trên ghế giám khảo, Tô Thu Quỳnh liếc nhìn gáy anh, bỗng dưng rất muốn lấy búa bổ đôi đầu anh ra, để xem thử trong não anh chứa thứ gì mà cứ ức hiếp Nhã Tịnh đáng yêu của cô ấy.

Suy nghĩ này của cô ấy còn chưa biến thành hành động, thì một cơ thể mềm mại đã bổ nhào lên người cô ấy.

Tô Thu Quỳnh bị tình huống đột ngột thế này dọa giật nảy mình, cúi đầu nhìn lại hoá ra là Kiều Hạ.

Kiều Hạ hào hứng vô cùng, chỉ thiếu điều muốn ôm Tô Thu Quỳnh quay một vòng thôi: “Thu Quỳnh, con tuyệt quá! Tối nay con xinh cực kỳ luôn! Không đúng, bình thường con cũng xinh rồi. Con dâu của Kiều Hạ này đúng là nhìn thế nào cũng đẹp!”

Tô Thu Quỳnh bị Kiều Hạ khen đến mức hơi ngại: “Dì Kiều, cảm ơn lời khen của dì ạ.”

Chẳng qua lời khen này có vẻ hơi lố một chút.

“Mẹ, mẹ có thể buông Thu Quỳnh ra được không?”

Kiều Hạ ôm Tô Thu Quỳnh còn chưa chán thì giọng nói khó chịu của Lâm Tiêu đã vang lên ở phía sau: “Con còn chưa ôm Thu Quỳnh đâu!”

Bà âm thầm nguýt mắt lườm, đứa con trai này của bà chỉ được mỗi thế mà thôi, bà ôm con dâu nhà mình mà nó còn ghen bóng ghen gió.

“Không cho con ôm đấy! Hứ!” Kiều Hạ kiêu ngạo quay mặt đi. Tô Thu Quỳnh bật cười, thấy vẻ mặt thất thểu của Lâm Tiêu, cô ấy chủ động bước tới ôm chặt lấy anh.

“Lâm Tiêu, tối nay cảm ơn anh đã tới cổ vũ em!”

Lâm Tiêu bất chợt siết chặt hai tay, thật ra anh đã chuẩn bị quà tặng cho Tô Thu Quỳnh. Nhưng cảm giác cứ ôm cô ấy thế này rất tuyệt, anh ta không đành lòng buông ra, muốn ôm thêm một lúc nữa.

Bị Tô Thu Quỳnh ruồng bỏ như thế, lòng Kiều Hạ có hơi buồn bã, nhưng nhìn thấy dáng vẻ hạnh phúc của con trai mình, mọi bi thương của bà đều biến thành niềm vui.

Mỗi lần Lâm Tiêu ôm Tô Thu Quỳnh đều dùng hết sức như thể muốn khảm cô ấy vào người mình. Tô Thu Quỳnh lúc nãy thật sự rất đẹp, hào quang muôn trượng cũng chỉ đến thế mà thôi.

Lâm Tiêu biết Tô Thu Quỳnh vốn dĩ nên tỏa sáng lấp lánh, nhưng anh lại sợ người khác nhìn thấy dáng vẻ này của cô. Cô quá đẹp, anh không có cảm giác an toàn. Có lúc anh thật sự muốn nhốt Tô Thu Quỳnh cả đời này, chỉ để một mình anh ngắm vẻ đẹp của cô thôi.

Trong lòng anh biết rõ, làm vậy cô sẽ không vui. Cho nên anh ủng hộ mọi chuyện Tô Thu Quỳnh thích làm, chỉ cần cô vui vẻ đôi chút, có bảo anh chết ngay thì anh cũng cam lòng.

“Thu Quỳnh…” Lâm Tiêu vừa lên tiếng thì thấy Chiến Mục Hàng đang đứng đối diện, tay ôm một bó hoa hồng đỏ thắm to đùng.

Người Lâm Tiêu cứng đờ, câu nói tiếp theo lập tức như xương mắc ở cổ họng.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.