Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 1307



CHƯƠNG 1307

Cô ôm chặt ngực mình, cảm giác đau đớn này vẫn chỉ tăng lên chứ không giảm.

Đầu ngón tay cô run rẩy, gửi một câu hỏi: “Mày là ai? Tại sao lại đối xử với mẹ tao như vậy?”

Nhớ đến tấm hình Lệ Bảo Khiết nằm trong vũng máu, Nhan Nhã Tịnh đau lòng đến nỗi không thở nổi.

Mẹ cô Lệ Bảo Khiết là một người dịu dàng, ôn hòa, xinh đẹp, tốt bụng, dù đối xử với ai bà cũng hết lòng thật dạ.

Cô không thể hiểu nổi mẹ cô tốt như vậy, sao lại bị người ta giết hại bằng thủ đoạn tàn nhẫn như thế!

Bị đẩy ngã từ trên lầu xuống, khi mẹ cô vẫn thở còn tiếp tục đâm nhiều nhát lên ngực bà ấy, bà ấy sẽ đau đớn đến nhường nào chứ!

“Nói! Rốt cuộc mày là ai!”

Người kia như thể không thấy tin nhắn mà Nhan Nhã Tịnh gửi đến, ngay sau đó cô lại nhận được một tin nhắn khác.

“Nhìn mẹ mày chảy máu, trong lòng tao vui lắm! Nếu không phải sợ bị người khác phát hiện, tao thật sự muốn nhìn bà ta chảy hết máu rồi mới bỏ đi.”

“Nhan Nhã Tịnh, mày trông rất giống mẹ mày, giống như khuôn đúc ra vậy đó!”

“Haiz, mày trông giống mẹ mày như vậy, nếu cách chết đi cũng giống nhau thì chuyện này quả thực rất tuyệt vời!”

Ở tin nhắn cuối cùng mà Nhan Nhã Tịnh nhận được, dường như người bên kia đã không kiểm soát được lòng thù hận méo mó trong lòng mình: “Nhan Nhã Tịnh, mày cứ chờ mà tới đoàn tụ với con đĩ Lệ Bảo Khiết kia đi!”

“Mày là ai? Rốt cuộc mày là ai!”

Nhan Nhã Tịnh liên tục gửi vài tin nhắn, nhưng không nhận được câu trả lời.

Trong lòng cô cảm thấy khó chịu như thể có hàng nghìn hàng vạn con kiến đang gặm cắn, cô không gửi tin nhắn nữa mà dứt khoát gọi cho người kia.

Gần như ngay lập tức, điện thoại được kết nối, giọng Nhan Nhã Tịnh khàn khàn hét lên: “Mày là ai? Nói mau, cuối cùng mày là ai!”

“Cô bé à, có chuyện gì vậy? Sao lại hung dữ như thế?” Ở đầu dây bên kia là một giọng nói già nua hòa ái.

Nhan Nhã Tịnh sững sờ, cô không dám tin người gửi loại tin nhắn kia cho cô lại là một cụ già có giọng nói ôn hòa thế này.

Đột nhiên trong lúc đó, cô có chút không rõ, vô thức hỏi một câu: “Người vừa gửi tin nhắn cho tôi là ông phải không?”

“Tin nhắn gì? Tôi không biết gửi tin nhắn!”

Ông lão như nghĩ đến điều gì đó, bỗng nhiên bừng tỉnh: “Vừa nãy có một người mượn điện thoại của tôi, nói là muốn gọi điện thoại cho con gái. Cô chính là con gái của người đó à!”

“Người mượn điện thoại trông như thế nào ạ?” Nhan Nhã Tịnh vội vàng hỏi.

“Tôi là người mù, sao có thể biết bà ta trông như thế nào được!” Ông lão khẽ thở dài: “Cô gái à, có phải cô cãi nhau với mẹ mình không? Mẹ con ruột với nhau đâu có chuyện gì giận hờn qua ngày được, cô đừng hờn dỗi mẹ mình nữa!”

“Ông ơi, bây giờ ông ở đâu? Cháu sẽ đến chỗ đó ngay!”

Nếu gần đó có camera có thể quay được cảnh người phụ nữ đã mượn điện thoại này, vậy thì cô sẽ tìm ra hung thủ giết chết mẹ mình.

“Tôi ở thôn Tiền Sơn!” Ông lão chống gậy nói: “Mẹ cô đã rời khỏi thôn chúng tôi rồi, cô tới đây cũng vô ích thôi. Sau này đừng cãi nhau với mẹ nữa, cố gắng sống hòa thuận với bà ấy đi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.