Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 1329



CHƯƠNG 1329

Anh ta vội vàng cầm lấy mảnh giấy, chữ trên đó méo mó khó đọc, không giống nét chữ uyển chuyển và tao nhã thường ngày của Liễu Đào.

Rõ ràng, cô ấy viết những dòng này khi đang vô cùng đau đớn.

“Nam Châu, cám ơn vì anh đã bằng lòng lấy em.”

“Nam Châu, anh sẽ trở thành nhà thiết kế thời trang vĩ đại nhất trên thế giới.”

“Nam Châu, em xin lỗi vì đã phá hỏng tình yêu của anh và chiếm giữ anh lâu như vậy.”

“Nam Châu, chúc anh và Cung Tư Mỹ bên nhau trọn đời.”

“Nam Châu, chôn hãy em bên cạnh mẹ nhé. Em đã chiếm giữ anh lâu như vậy, chết rồi, em sẽ trả tự do cho anh.”

Phí Nam Châu đau đến mức không thể ngồi vững trên giường, cô ấy chúc anh ta và Cung Tư Mỹ bên nhau trọn đời…

Cô ấy làm sao có thể chúc anh ta và Cung Tư Mỹ bên nhau trọn đời!

Cô ấy còn nói rằng cô ấy có lỗi với anh ta, rõ ràng người có lỗi chính là anh ta.

Cô ấy còn muốn trả tự do cho anh ta.

Phí Nam Châu ôm ngực, Liễu Đào, em sao nỡ, đến chết cũng không muốn chôn cùng một chỗ với anh! Em như vậy không phải trả tự do cho anh, em như vậy, đang gi3t chết trái tim của Phí Nam Châu anh!

Trái tim này đã ngừng đập theo em rồi, nó vĩnh viễn không thể tự do!

“”Liễu Đào, em đừng hòng rời xa anh! Em chỉ có thể chôn cùng một chỗ với anh! Em chỉ có thể chôn cùng một chỗ với anh!”

Phí Nam Châu lặp đi lặp lại điên rồ như một gã điên.

Nghĩ đến vừa rồi ở bên cạnh Cung Tư Mỹ, Liễu Đào có gọi cho mình một cuộc điện thoai, Phí Nam Châu rất muốn nghe giọng nói của cô ấy.

Điện thoại của anh ta có chức năng ghi âm cuộc gọi, tay run run, anh tìm cuộc gọi vừa rồi và bấm mở.

Anh ta tưởng rằng có thể nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của Liễu Đào, cô ấy sẽ nói: Nam Châu, anh về nhà đi được không?

Đến lúc đó, anh ta chắc chắn sẽ nói với cô ấy một cách không chút do dự, Liễu Đào, anh sẽ về nhà, về sau, sau mỗi buổi chiều tan làm, anh sẽ về nhà sớm nhất có thể để ở bên em.

Thế nhưng, sau khi mở đoạn ghi âm cuộc gọi, những gì anh nghe được không phải là giọng nói của Liễu Đào, mà là giọng của Cung Tư Mỹ.

“Nam Châu, chậm lại … ừm …”

Phía sau còn có rất nhiều âm thanh Cung Tư Mỹ cố tình tạo ra.

Chút tia máu cuối cùng trên mặt Phí Nam Châu hoàn toàn biến mất, rất lâu sau, hắn mới nghe được giọng nói của Liễu Đào, thanh thản mà lại có phần tự giễu:

“Tốt lắm.”

Cạch!

Điện thoại trong tay Phí Nam Châu nặng nề trượt xuống, anh ta không nhịn xuống được ngụm máu tanh trong cổ họng, dùng sức che miệng lại, kẽ hở giữa các ngón tay vẫn rỉ ra một màu đỏ tươi.

Lúc này, sự khó chịu anh ta lúc này không thể diễn tả đơn giản bằng hai chữ đau lòng, anh ta chỉ biết rằng trái tim thật sự rất đau, đau đến mức hận không thể tự kết liễu.

Thì ra vào thời khắc cuối cùng của cuộc đời, cô ấy không hề nói muốn anh ta về nhà, cô ấy chỉ nói một câu: tốt lắm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.