Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 1400



CHƯƠNG 1400

Nhan An Mỹ cũng nhịn không được bất bình thay Nhan Nhã Tịnh, “Đúng vậy bác hai, mami cháu khóc đau lòng lắm! Mắt mami cháu đều khóc sưng luôn!”

“Bác hai, bác đã hứa với cháu và anh, sẽ yêu thương bảo vệ mami thật tốt, bác còn nói đời này không đổi, nhưng bác vẫn bắt nạt mami cháu. Bác hai, bác nói lời không giữ lời!”

Lòng dạ Lưu Thiên Hàn trước giờ cứng rắn lạnh lùng, đao thương không nhập, nhưng nghe thấy lời nói mang theo ý chỉ trích rõ ràng của Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ, anh lại cảm thấy tim mình như bị dao cứa một nhát.

Rất sợ hai đứa nhóc này sẽ ghét anh, nhìn thấy bọn chúng cau mày, anh còn sẽ không nhịn được đau lòng.

“Bác hai.” Nhan An Bảo khe khẽ mím mím môi, đột nhiên vô cùng trịnh trọng mở miệng, “Lần này, cháu và An Mỹ sẽ giúp bác theo đuổi lại mami, nhưng nếu bác lại bắt nạt mami, cháu và An Mỹ mãi mãi cũng sẽ không tha thứ cho bác!”

“Đúng, bác hai, cháu và anh mãi mãi sẽ không tha thứ cho bác!”

Nhan An Mỹ vì muốn thể hiện ra vẻ kiên quyết hơn một chút, cô bé còn kiêu ngạo hếch hếch cằm, dáng vẻ tràn đầy khí thế đó, giống như thể nếu Lưu Thiên Hàn lại dám bắt nạt Nhan Nhã Tịnh một li một tí, cô bé sẽ vác cây đao lớn liều mạng với anh.

Thấy dáng vẻ đó của Nhan An Mỹ, Lưu Thiên Hàn khóc cười không xong, cuối cùng, anh không cười mà đầy mặt nghiêm túc nói, “Sẽ không có lần sau nữa.” Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Ngừng một chút, anh lại nói thêm một câu, “Bác sẽ rất nhanh kết hôn với mami các cháu.”

Nghe được lời này của Lưu Thiên Hàn, trên gương mặt nhỏ nhắn của Nhan An Mỹ thoắt cái nổi lên nụ cười rạng rỡ như nắng xuân.

Nhan An Bảo lại cười không nổi, tâm trí của cậu chín chắn hơn nhiều so với Nhan An Mỹ.

Trong lòng cậu hiểu rõ, nếu bây giờ daddy kết hôn với mami, chắc chắn phải sử dụng chứng minh thư của Lưu Gia Thành.

Trong lòng mami chỉ có daddy, nếu cùng Lưu Gia Thành kết thành vợ chồng trên luật pháp, là chuyện hoang đường cỡ nào!

Cậu chỉ mong daddy sớm ngày khôi phục trí nhớ, như vậy những lo lắng của bọn họ liền đều không tồn tại nữa.

Trên đường Nhan Nhã Tịnh về Tầm Viên, gặp phải Phí Nam Châu.

Lúc chờ đèn xanh, cô nhìn ra ngoài cửa sổ một cái, bên đường cái, một người đàn ông cầm chai rượu uống đến say khướt, cô có thể nhận ra, là Phí Nam Châu.

Nhan Nhã Tịnh không thích lo chuyện bao đồng, nhưng nghĩ tới tâm nguyện lớn nhất của Liễu Đào khi còn sống là muốn Phí Nam Châu có thể sống tốt, cô vẫn là đem xe dừng ở một bên, vòng lại tìm Phí Nam Châu.

Thực ra, Nhan Nhã Tịnh cảm thấy Phí Nam Châu đối xử với Liễu Đào tệ như vậy, chết một vạn lần cũng không hết tội, nhưng vì Liễu Đào hy vọng anh ta sống tốt, cô vẫn là không muốn anh ta xảy ra chuyện.

Bây giờ anh ta uống thành cái dạng này, trên đường xe cô qua lại lại nhiều như vậy, rất dễ bị tông trúng.

Lúc Nhan Nhã Tịnh ở trên xe, cách một đoạn khoảng cách, còn chưa cảm nhận được, đợi khi cô đi đến gần Phí Nam Châu, cô mới nhìn rõ, hai bên tóc mai của anh ta đã mọc ra không ít tóc bạc.

Dường như, già nua trong một đêm.

Phí Nam Châu, mới chưa đến ba mươi tuổi.

Hốc mắt Nhan Nhã Tịnh đột nhiên có chút chua xót.

Cô vì chuyện của Liễu Đào mà rất ghét Phí Nam Châu, nhưng dù gì anh ta cũng là thần tượng mà cô từng sùng bái nhiều năm, nhìn anh ta già nua suy sụp như vậy, trong lòng cô vẫn khó chịu không nói nên lời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.