Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 1510



Chương 1510

Nhan Nhã Tịnh nửa cười nửa không: “Anh hai, cô Cung Tư Mỹ nói cho dù anh không còn hai chân cũng sẽ không rời xa anh kìa, em có nên nhân cơ hội chân anh bị thương mà đánh gãy chúng luôn không, để đưa anh đến bên cạnh cô Cung Tư Mỹ, như vậy hai người có thể chung sông?”

Nghe mấy lời nói kỳ quặc của Nhan Nhã Tịnh, Lưu Thiên Hàn cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Anh cảm thấy tâm trạng mình thật kỳ lạ, nhìn thấy Nhan Nhã Tịnh ghen, lòng anh ngọt hơn cả uống mật thế này.

“Nhan Nhã Tịnh.”

Giọng nói của Lưu Thiên Hàn khàn khàn mị hoặc, Nhan Nhã Tịnh nghe giọng nói muốn người ta phạm tội của anh, cô không có cách nào mạnh tay được nữa.

“Tôi chỉ muốn chung sống cùng với cô Nhan Nhã Tịnh.”

Hứ! Ai muốn chung sống với anh!

Cô chỉ muốn đánh gãy chân anh!

Nhan Nhã Tịnh ngoài miệng khinh khỉnh, nhưng trong lòng như có cả hũ mật.

Cùng anh chung sống, chính xác là một chuyện rất thú vị.

Thấy vẻ mặt Nhan Nhã Tịnh dịu đi, Lưu Thiên Hàn liền được thế lấn tới, cố gắng làm ra vẻ oan ức: “Nhã Tịnh, tối hôm qua không có ai giúp anh lau người.”

Tay Nhan Nhã Tịnh run lên, suýt chút nữa ném chiếc điện thoại vừa cầm xuống đất.

Nhan Nhã Tịnh biết loại bệnh nhân nằm giường lâu ngày này nhất định phải lau người, nếu không mùa hè này cho dù có điều hòa cũng khó chịu muốn chết.

Nhưng cô không có gian lau người cho anh Lưu, cho dù hai người đã từng thân mật, nhưng làm chuyện như này nghĩ thôi cũng thấy xấu hổ.

Nhan Nhã Tịnh đỏ mặt, vội vàng quay mặt sang một bên: “Anh Lưu, tối qua không phải Nhạc Dũng đã lau người cho anh rồi sao? Anh đừng lo, bây giờ em sẽ gọi điện thoại cho Nhạc Dũng nhờ anh ta lau người cho anh! “

Khóe môi Lưu Thiên Hàn giật giật, để Nhạc Dũng lau cho anh?

Ai cần một gã trai già lau người cho chứ!

Tình cờ là trước khi Nhan Nhã Tịnh bấm điện thoại, Nhạc Dũng đã cùng Cao Bắc Vinh bước vào.

Nhìn thấy Nhạc Dũng và Cao Bắc Vinh, Nhan Nhã Tịnh lập tức nhìn thấy vị cứu tinh, “Nhạc Dũng, Cao Bắc Vinh, anh Lưu cảm thấy khó chịu, anh ấy vẫn chưa được tắm, giúp anh ấy lau người nhé!”

Nhạc Dũng vừa định nói “được” thì bắt gặp ánh mắt sắc hơn dao của Lưu Thiên Hàn, anh ta đầu óc nhạy bén nên đương nhiên có thể đoán được đại ca đang nghĩ gì.

Nhạc Dũng đẩy chiếc kính gọng vàng trên sống mũi, “Cô Nhan, thật xin lõi, tối hôm qua tôi bị thương ở tay, e rằng không giúp được đại ca rồi.”

Nhạc Dũng đang định nhắc nhở Cao Bắc Vinh đừng làm hỏng việc tốt của đại ca, Cao Bắc Vinh đã manh động mang nước ẩm đến, vắt khăn ướt, ngâm nga một điệu nhạc và đi về phía Lưu Thiên Hàn.

“Anh Lưu, em tới hầu hạ anh đây!? Hi hi, đêm dài thật dài, có em đến bầu bạn, anh Lưu, anh rất vui có phải không?”

Khóe môi Lưu Thiên Hàn giật giật, nhìn thấy Cao Bắc Vinh vung khăn, trông giống như một cô gái bán hoa đang gạ gầm khách hàng, bụng dạ anh liền thấy khó chịu muốn ói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.