Chương 1525
Sau khi thăm dò một lượt suy nghĩ của các vị cổ đông, ánh mắt Lưu Thiên Hàn nhẹ nhàng hướng vào Tôn Lệ.
“Giám đốc Tôn, anh gần đây không phải hay tới Oanh Yến sao? Nghe nói Oanh Yến phục vụ càng ngày càng ân cần, hôm khác nhất định mời giám đốc Tôn đi uống rượu!”
Ban đầu, Tôn Lập ỷ vào lời hứa của Lưu Kiêu với anh ta sau khi lên chức, sau đó còn rất tự mấn, nhưng khi nghe những lời này của Lưu Thiên Hàn, cả người anh ta mềm nhũn và ngã phịch xuống đất.
Anh ta thích người không bình thường, kiểu chững chạc đàng hoàng, thực ra, anh ta có một sở thích đặc biệt.
Anh ta không thích gái xinh, anh ta chỉ yêu trai đẹp.
Tháng trước anh ta chơi quá đà, thậm chí còn làm chết một cậu trai ở Yến Oanh.
Anh ta không biết tại sao anh hai Lưu lại biết chuyện bí mật như vậy, nếu chuyện này nếu bại lộ, anh ta chết chắc!
“Giám đốc Tôn, sao anh lại ngồi dưới đất?”
Lưu Thiên Hàn ung dung đứng dậy khỏi xe lăn, anh cúi mặt nhìn xuống, đưa tay về phía Tôn Lập, “Chắng lẽ là ghế ngồi không thoải mái?”
Nhìn đôi bàn tay cao ngạo thậm chí là đường chỉ tay, Tôn Lệ nào dám tóm lấy, hiện tại anh ta chỉ sợ sẽ bị đưa đến đồn cảnh sát, hoặc là trả giá bằng mạng sống hoặc là ngôi tù mọt gông!
Sự chú ý của những người khác trong phòng hội nghị dồn hết tập trung vào chân của Lưu Thiên Hàn.
Không phải bảo là bị cắt cụt hai chân sao?
Cái quái gì đang đứng trước mặt họ vậy? !
Lưu Chấn Quốc và Lưu Kiêu bị sốc đến nỗi con mắt suýt rơi ra ngoài.
Lưu Chấn Quốc đưa tay ra, ngón tay run rẩy chỉ vào chân của Lưu Thiên Hàn: “Gia Thành, chân cháu là sao vậy?”
Lưu Chấn Quốc vẫn ôm một tia hy vọng trong lòng, “Cháu đang đeo chân giả phải không?”
Lưu Thiên Hàn không nói gì, chỉ bước ung dung bước gần hơn với Lưu Chấn Quốc một bước.
Lưu Chấn Quốc dáng người không thấp, nhưng khi đối diện với ánh mắt của Lưu Thiên Hàn, ông ta lập tức có cảm gíac như bị anh ta giãm đạp dưới chân. Ông ta cố gắng đứng vững, nhưng vẫn không thể kiểm soát lùi lại một bước lớn.
“Gia Thành, cho dù cháu có đeo chân giả, điều đó sẽ không thay đổi sự thật răng cháu đã trở thành người tàn phế!”
“Bác nói đùa, mới có nửa tháng, nếu cháu thực sự bị cắt cụt hai chân, cho dù thần y Hoa Đà còn sống, dùng chân giả đi lại cũng không dễ dàng như vậy.
Một số cổ đông khác trong phòng họp cũng có cùng suy nghĩ cho là Lưu Thiên Hàn đứng dậy là nhờ chân giả.
Nhưng sau khi nghe những lời này của Lưu Thiên Hàn, họ ngay lập tức phủ nhận suy nghĩ của mình.
Đúng vậy, nếu thật sự là bị cắt cụt hai chân, nửa tháng vết thương chưa chắc có thể hoàn toàn bình phục, làm sao có thể lắp chân giả mà còn đi lại dễ dàng như vậy!
Mặc dù họ chưa bao giờ tiếp xúc với chân tay giả, nhưng họ cũng có hiểu biết nhất định, việc đeo chân giả để tự đi đứng trở lại không dễ đãng như vậy.
Ngay cả khi có nghị lực siêu phàm cũng sẽ mất ít nhất vài tháng tập đeo chân giả để lại như người bình thường.