Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 1538



Chương 1538

Kiều nữ quốc tế, không phải người phụ nữ nào cũng có thể đạt được thành tích xuất sắc như vậy, cô ấy còn một mình nuôi dạy Thanh Ca cũng đã rất vất vả.

Kiều Hinh rất kiên cường.

“Tô Thu Quỳnh, anh không thích Kiều Hinh!

Đời này kiếp sau, anh cũng sẽ không thích Kiều Hinh!”

“Thu Quỳnh, tại sao lúc này em còn cho rằng tình cảm của anh dành cho em sẽ thay đổi, sẽ thích người khác? ! Chẳng lẽ anh phải moi tim ra cho em xem để em mới tin sao? Trong tim anh chỉ có em mà thôi!”

“Lâm Tiêu, không phải em không tin anh, ngược lại em rất tin tưởng anh, chỉ là em cảm thấy cuộc đời của anh còn có người quan trọng hơn.” Dừng một chút, Tô Thu Quỳnh nói tiếp, “Lâm Tiêu, em không muốn anh hối tiếc.”

“Anh không hối tiếc!”

Nụ hôn của Lâm Tiêu mãnh liệt đáp xuống môi Tô Thu Quỳnh, thiêu đốt cô như ngọn lửa, “Buông em ra, anh sẽ hối hận cả đời!”

“Thu Quỳnh, đừng rời xa anh! Đừng bao giờ rời xa anh, được không?”

Tô Thu Quỳnh luôn biết rằng cô nhớ Lâm Tiêu, sau khi môi anh chạm vào môi cô, cô càng biết rõ cô nhớ người đàn ông này nhiều hơn cô tưởng tượng.

Cô không khỏi chìm đắm trong mùi hương quen thuộc đó, nhưng đôi mắt đầy cầu xin của Thanh Ca lại như ánh sáng rực rỡ chiếu vào tim cô, cô không thể chiếm lấy cha của người khác.

Tô Thu Quỳnh dùng sức đẩy Lâm Tiêu, nhưng cô không có nhiều sức lực, nụ hôn ngày càng cháy bỏng của Lâm Tiêu khiến cô không thể thở được.

“Lâm Tiêu, đừng như vậy! Chúng ta kết thúc rồi. Lâm..”

“Tô Thu Quỳnh, chúng ta vĩnh viên không có kết thúc! Có chết cũng không kết thúc!”

Lâm Tiêu xoay người, dùng sức ép Tô Thu Quỳnh vào thân cây bên cạnh, đột nhiên, anh dịu giọng xuống, trong đôi mắt lam thâm trầm lộ ra vẻ khẩn cầu: “Thu Quỳnh, Thanh Ca không phải con của anh, xin đừng rời xa anh?”

“Cái gì?” Tô Thu Quỳnh không thể tin được nhìn Lâm Tiêu, hỏi: “Lâm Tiêu, anh vừa mới nói cái gì? Thanh Ca sao có thể không phải con của anh?”

“Thu Quỳnh, anh đã cùng Thanh Ca làm giám định ADN, cô bé và anh không có quan hệ huyết thống!”

Lâm Tiêu hôn lên lông mày của Tô Thu Quỳnh, “Cho nên, Thu Quỳnh, em không cần thiết vì Thanh Ca mà rời xa anh.

“Thu Quỳnh, đừng giận anh nữa, được không? Không có em, chỗ này của anh trống rỗng.”

Lâm Tiêu nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tô “Thu Quỳnh, nhẹ nhàng áp nó vào trái tim anh, “Thu Quỳnh, ở đây, nó chỉ đập vì em.”

Tô Thu Quỳnh phải mất một lúc mới hiểu được ý nghĩa trong lời nói của Lâm Tiêu, Lâm Thanh Ca không phải là máu mủ của anh, tức là Kiều Hinh đang nói dối.

Lý do chính khiến cô rời bỏ Lâm Tiêu là vì Lâm Thanh Ca.

Nếu Lâm Thanh Ca không có quan hệ với anh, có vẻ như cô thực sự không cần phải rời xa anh.

Thích anh nhiều như vậy, tại sao lại phải làm trái với trái tim của chính mình!

Tô Thu Quỳnh đang định dang rộng vòng tay để ôm lấy Lâm Tiêu, cô chợt nhớ đến những lời Kiều Hinh đã nói.

Cô chỉ là thế thân của Kiều Hinh.

Tô Thu Quỳnh biết rằng cô không nên bị ảnh hưởng bởi lời nói của người khác, nhưng trong lòng cô vân cảm thấy khó chịu không nguôi.

Cô cắn nhẹ môi dưới, “Lâm Tiêu, còn Kiều Hinh thì sao? Anh rất thích cô ấy phải không? Có phải anh coi em là… thế thân của cô ấy không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.