Chương 1571
Tối về đem những câu thành ngữ mà anh đánh dấu cho em chép mười lần!”
Nhan An Bảo lặng lẽ le le lưỡi, anh trai thật hung tàn! Đời này cô bé đều không muốn nói thành ngữ nữa!
Nín nhịn một hồi lâu, hô hấp của phóng viên nọ rốt cuộc cũng coi như khôi phục thông thuận, anh ta nghĩ đi nghĩ lại, vấn cảm thấy một con nhóc con không thể nào biết được chuyện bí mật giữa bọn họ với Cung Tư Mỹ, anh ta cố gắng bày ra dáng vẻ lời lẽ chính nghĩa, chỉ vào Nhan An Mỹ quát nạt, “Cái gì mà tiền bẩn! Cái gì mà trợ Trụ vi ngược! Con nít con nôi không học cái tốt, học cái gì ngậm máu phun người!”
Người khác nói cậu, Nhan An Bảo có lẽ sẽ không tức giận như vậy, nhưng cậu không chịu nổi khi người khác nói người nhà mà cậu để tâm nhất.
Biểu cảm của cậu không thay đổi, dáng vẻ không động thanh sắc, Sóng gió không gợn đó của cậu, càng lúc càng y như một khuôn với Lưu Thiên Hàn.
Vào khoảnh khắc cậu nhấc lên mí mắt đó, trong con mắt đen láy mang theo rét lạnh thấu xương, “Ừm, chúng ta dường như nên nhìn vào sao kê chuyển tiền mà nói chuyện cho đàng hoàng, xem rốt cuộc An Mỹ có phải là ngậm máu phun người không!”
“Quên nói cho chú biết, tôi hình như không cẩn thận đã nhìn thấy một vài sao kê chuyển tiền. Khoản thứ nhất, sáu trăm sáu mươi triệu, khoản thứ hai, chín trăm hai mươi triệu, khoản thứ ba…
“Tôi xin tôi! Tôi vừa rồi quá kích động, nói năng hơi quá, tôi xin lỗi các cháu!”
Trên trán người phóng viên trẻ nọ ứa mồ hôi lạnh, trong lòng anh ta đích thực ôm hy vọng ăn may, anh ta cảm thấy, hai đứa nhóc con này, căn bản không thể biết được chuyện người dưới tay Cung Tư: Mỹ chuyển tiền cho đám phóng viên bọn họ.
Nhưng tên nhóc con này, lại đem số tiền mà thủ hạ của Cung Tư Mỹ chuyển cho anh ta, nói đến rõ ràng rành mạch.
Cho dù anh ta có chậm lụt hơn nữa, trong lòng anh ta cũng hiểu rõ, trong tay hai đứa nhóc con này nắm thóp được chuyện anh ta cầm tiền bẩn!
Bây giờ, đích thực là có không ít phóng viện nhận tiền tài của người, điên đảo thị phi, nhưng trong toàn ngành phóng viên, vẫn còn có người đang cố gắng đánh tan đi những mây đen chướng khí này, nếu chuyện anh ta nhận tiền của Cung Tư Mỹ cố ý bôi nhọ Nhan Nhã Tịnh bị lộ ra, anh ta đừng hòng lăn lộn trong giới truyền thông chính thống nữa!
Những phóng viên khác sắc mặt cũng không dễ coi, dù gì, người cầm tiền của Cung Tư Mỹ, không phải chỉ có một người phóng viên trẻ nọ.
Bọn họ tức giận nhưng lại không dám hó hé một tiếng, nín thở ngưng thần, lo sợ một giây kế tiếp đầu mũi giáo của Nhan An Bảo sẽ chỉ hướng tới trên người bọn họ.
Hôm nay Nhan An Bảo đến, không phải vì muốn dạy dỗ những phóng viên này, mà là để chứng kiến thời khắc tươi đẹp nhất trong tình yêu của cha mẹ.
Biết đám phóng viên này trở về sẽ không dám viết bậy viết bạ nữa, cậu thấy tốt liền thu, cậu cũng không nhắc đến chuyện sao kê chuyển khoản nữa, mà nhàn nhạt nói, “Em gái cháu nói không sai, có thời gian nên đọc nhiều sách, trong bụng có mực nước, mới có thể viết ra những áng văn mà cháu với em gái thích.
Phóng viên trẻ nọ gật đầu như giã tỏi, “Cậu nhỏ Lưu nói không sai, tôi về sau nhất định sẽ đọc nhiều sách! Tôi cũng sẽ cố gắng viết ra những bài viết khiến cậu nhỏ Lưu hài lòng!”
Có được lời hứa của phóng viên trẻ nọ, Nhan An Bảo hài lòng gật gật đầu, phóng viên trẻ nọ nhịn không được len lén nhìn cậu một cái, rõ ràng, chỉ là một tên nhóc, lùn hơn anh ta một khúc lớn, nhưng ở trước mặt cậu, anh ta lại có một loại cảm giác bị ép tới không thở nổi.