Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 1637



CHƯƠNG 1637

Vừa nhắc đến Nhan Nhã Tịnh, giọng nói của Cung Tư Mỹ liền không khống chế được mà nhuốm lên hận ý vặn vẹo: “Anh Gia Thành, anh vẫn luôn yêu sâu đậm Nhan Nhã Tịnh, nhưng đáng tiếc cô ta trước nay chưa từng thật lòng yêu anh! “

“Cô ta chỉ coi anh là thế thân của Lưu Thiên Hàn mà thôi! Cô ta chỉ đang tìm hình bóng của anh ta trên người anh mà thôi!

Cô ta dùng anh để nhớ thương người đàn ông mà cô ta yêu nhất, từ đầu đến cuối cô †a chỉ đang lợi dụng anh mà thôi! “

“Chỉ có em, trên thế gian này chỉ có Cung Tư Mỹ em mới thật lòng yêu anh! “

Nghĩ đến cái gì đó, cô ta ôm nhẹ lấy bụng dưới của mình rồi vội vàng nói: ‘Không, còn có con của chúng ta! Nó sẽ yêu anh giống như em yêu anh vậy. Anh Gia Thành, anh và Nhan Nhã Tịnh đã không còn có thể ở bên nhau được nữa rồi, nhưng đời này anh vân phải kết hôn sinh con, anh tin em đi, trên thế gian này không có ai xứng với anh hơn em được, chúng ta mới là một đôi trời sinhI “

Cung Tư Mỹ đứng dậy cẩn thận ôm lấy anh: “Anh Gia Thành, đừng từ chối em nữa có được không? Anh cứ đẩy em ra như vậy, trong lòng em rất khó chịu. “

Cô ta vừa muốn nói thêm gì đó nữa thì cơ thể của cô liền một lần nữa không khống chế được mà ngã trên mặt đất, rõ ràng, anh lại không chút do dự gì mà đẩy cô ta ra.

“Cung Tư Mỹ, quả thực tôi sẽ không yêu đương với Nhan Nhã Tịnh nữa, nhưng đời này tôi cũng không thể nào yêu cô cải “

“Cút! Về sau đừng xuất hiện trước mặt tôi thêm một lần nào nữa, nếu không bây giờ tôi liền bóp chết đứa trẻ trong bụng côi “

Đôi mắt Lưu Thiên Hàn sâu thắm, nhất là khi anh tức giận thì lại càng sâu như tầng tầng lớp mực đen chồng lên nhau nhốt người ta ở trong đó, trốn không thoát, đâm không vỡ.

Anh nhìn chăm chằm cô như vậy, cả người cô run lên như lá rụng trong gió thu vậy, cô chưa từng gắn cái tên Diêm La sống với anh, nhưng thời khắc này cô đột nhiên phát hiện anh còn đáng sợ hơn Diêm La sống.

Nhưng cho dù anh có đáng sợ như vậy thì cô vân yêu anh không dứt ra được.

Cung Tư Mỹ biết, anh đã nói đến như vậy rồi thì cô nên biến mất trước mắt anh được rồi, nhưng sự không cam tâm trong lòng cô vấn khiến cô căng da đầu đứng nguyên tại chỗ.

“Anh Gia Thành, em biết Nhan Nhã Tịnh đã làm tổn thương anh, anh muốn báo thù cô †a. Mà đứa con trong bụng em lại là vũ khí tốt nhất để anh báo thù cô ta. Vừa nấy anh cũng đã thử rồi đó, chỉ cần nhắc đến con của em thì sắc mặt cô ta liền khó coi như ăn phải phân. “

“Anh Gia Thành, đừng bài xích con của chúng ta nữa, cho dù là anh chỉ coi nó như công cụ báo thù Nhan Nhã Tịnh thì em cầu xin anh cho nó một cơ hội được ngắm nhìn thế giới này. “

“Cung Tư Mỹ, cô không có tư cách trả giá với tôi! Cút! Ba ngày! Nếu không tôi cũng không ngại một xác hai mạng đâu! “

Nói xong lời này, Lưu Thiên Hàn không còn muốn nhìn cô ta thêm một chút nào nữa, anh quay người liền đi ra ngoài phòng.

Trong phòng khách trống trải, anh nghĩ Nhan Nhã Tịnh sớm đã rời đi rồi nhưng không ngờ bên ngoài cửa lớn biệt thự, anh lại nhìn thấy cô đang cuộn mình trong một góc.

Cô vốn dĩ đã gầy, cuộn mình lại như vậy nhìn lại càng nhỏ bó hơn nữa, đáng thương một cách khó nói.

Nghe thấy tiếng bước chân, cô dần dần ngẩng mặt lên, vốn dĩ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trắng bệch ảm đạm, nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy anh lại lập tức sáng bừng lên.

“Anh hai! “

Cô đứng dậy không quan tâm bất cứ điều gì mà ôm chặt lấy anh: “Anh hai, lúc nấy anh cố ý chọc tức em đúng không? Cung Tư Mỹ căn bản không phải mang thai con của anh đúng không? “


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.