CHƯƠNG 1681
Nhan Nhã Tịnh sẽ không giận lấy, vì cái gọi là thể diện mà cao quý lãnh diễm không thèm nhận tư liệu Lưu Thiên Hàn đưa, Nhan Gian là tâm huyết của cô với Lê Mặc và Tô Thu Quỳnh, sự phồn vinh của Nhân Gian còn gánh vác theo hy vọng của vô số trẻ mồ côi, cô phải làm cho Nhân Gian càng ngày càng tốt.
Cô còn phải, giúp Lê Mặc tẩy đi một thân vết nhơ.
Cô nửa quỳ xuống, nhặt lấy túi hồ sơ rơi trên đất, cô lịch sự mà xa xách nói với anh, “Anh hai, mặc dù đây là mẹ nhờ anh đưa cho em, nhưng em vẫn rất cảm ơn anh.
Anh hai, cảm ơn.”
Nói xong lời này, Nhan Nhã Tịnh quay người, từng bước từng bước đi về phía †rước.
Ánh mắt Lưu Thiên Hàn khó lường mà nhìn theo bóng lưng của Nhan Nhã Tịnh, cho đến tận khi bóng dáng nho nhỏ đó biến mất nơi góc rẽ của con đường, anh mới đạp lại chân ga.
Mấy lần, anh đều nhịn không được muốn xuống xe, tóm cô lại, ấn lên xe hung hăng hôn.
Ác thanh ác khí mà nói với cô, Nhan Nhã Tịnh, em là người phụ nữ của Lưu Gia Thành anh, đời này, em đừng hòng cùng người khác sánh đôi!
Có điều, nghĩ tới anh chỉ là một kẻ thế thân đáng thương, cô trước giờ đều chưa từng yêu anh, bây giờ, cô lại có niềm vui mới, anh dùng hết tất cả sức lực của bản thân, cuối cùng cũng ép xuống được loại xúc động này.
Lưu Thiên Hàn vốn muốn lái xe về hướng ngược lại, nhưng rốt cuộc anh có chút không yên tâm khi cô một mình rời đi.
Nửa đêm nửa hôm, lỡ như cô gặp phải kẻ xấu thì sao?
Cho nên, anh chậm ïì rì lái xe, nhích từng chút một xa xa bám theo cô, cho đến lúc nhìn thấy cô lên xe taxi, anh mới quay đầu xe, lái về phía toà nhà Lưu Thị.
Người đàn ông thất tình, tâm tình không thoái mái, cả đêm khó ngủ, chỉ có thể mượn công việc, tạm thời làm tê liệt trái †im mình.
Sau khi Cung Tư Mỹ nói chuyện điện thoại với Lưu Thiên Hàn xong, trang điểm rõ đẹp theo kiểu tự nhiên xong, chọn một chiếc váy liền màu tím mà bản thân ưng ý nhất, liền đi xuống dưới lầu đời anh.
Nghĩ tới tối nay, cô ta vừa có thể cùng Lưu Thiên Hàn khoe ân ái, vừa có thể tổn thương Nhan Nhã Tịnh, khoé môi cô ta nhịn không được nhếch lên.
Đều nói, kịch giả làm thật, số lần cô ta với Lưu Thiên Hàn khoe ân ái nhiều rồi, biết đâu liên biến thành ân ái thật thì sao.
Chỉ có điều, cô ta đứng ở dưới lầu, đợi rồi lại đợi, đợi đến mức chân cô ta dù mang giày đế bằng cũng cho chút tê dại, Lưu Thiên Hàn như cũ vẫn không xuất hiện †rước mặt cô ta.
Cung Tư Mỹ nhìn thời gian một chút, cách lúc anh gọi điện thoại cho cô ta đã qua hơn hai tiếng đồng hồ rồi, cho dù có kẹt xe, thì giờ này anh cũng nên sớm tới rồi chứ, nhưng cô ta trái trông phải ngóng, vân như cũ ngay cả cái bóng ma cũng không nhìn thấy.
Cô ta vội vàng lấy điện thoại, gọi cho Lưu Thiên Hàn, ‘Anh Gia Thành, sao anh vẫn chưa đến chứ? Em đã đợi anh lâu lắm rồi, chân đều tê rồi. Anh khi nào thì tới thế?”
Lưu Thiên Hàn không chút để tâm nhấc mí mắt, lúc này anh mới ý thức tới, vừa bị Nhan Nhã Tịnh chọc tức, anh liền quên béng mất chuyện vặt của Cung Tư Mỹ rồi.
Anh không có tâm trạng đi dạo phố với Cung Tư Mỹ, nhưng ba ngày đã qua, cô ta không tuân thủ lời hứa bỏ đứa bé đi, còn muốn làm trò, anh chỉ có thể tự mình ra tay rồi!
Mặt không biểu cảm cầm lấy chìa khoá xe trước mặt, giọng nói của Lưu Thiên Hàn lạnh lẽo như băng ngưng kết trong đêm đông, ‘Cung Tư Mỹ, bây giờ tôi liền quaI”
“Được rồi, anh Gia Thành, em đợi anh đấy!”
Cung Tư Mỹ vui sướng như một đứa trẻ ngây thơ vô tà, lúc nói chuyện, đầu lưỡi đều có chút cong lên.
Hài lòng thoả ý cúp điện thoại, cô ta duy trì mỉm cười đúng mực nhất, đợi chờ người trong lòng của mình đến.