Chương 1704
Lời nói của vị phóng viên già nọ vừa dứt, các phóng viên khác cũng tranh trước giành sau hỏi, “Đúng vậy cô Cung, Tôn Đại Sơn nói anh ta làm hết thảy những việc này đều là vì Cung Đình các cô. Đây có phải là thủ đoạn cạnh tranh không chính đáng của Cung Đình các cô hay không?!”
“Cô Cung, biết rõ là Tôn Đại Sơn có khuynh hướng ngược đãi trẻ em, cô còn để mặc cho anh ta đem đứa bé đẩy từ trên lầu xuống để đạt tới mục đích không thể gặp người của mình, lương tâm của cô, không biết đau sao?!”
“Tôi không cói”
Cung Tư Mỹ mờ mịt mà lại vô tội lắc đầu, Lâm Phi nói nhỏ mấy câu bên tai cô ta, cô ta cuối cùng cũng coi như đã khái khái – năm rõ tình hình hiện tại.
Tôn Đại Sơn, đã triệt để xong đời rồi!
Cô ta phí hết tâm tư hãm hại Nhan Nhã Tinh, cuối cùng, vẫn là may áo cưới cho Nhân Gian!
Không ép được Lê Mặc rút khỏi cuộc thi, không triệt để huỷ hoại được Nhan Nhã Tịnh và Nhân Gian, Cung Tư Mỹ đương nhiên là không cam tâm rồi.
Nhưng cô ta là người đã từng trải qua sóng to gió lớn, chút chuyện cỏn con này, còn không đến mức đánh gục được cô ta.
Ép xuống tất cả lửa giận trong lòng, Cung Tư Mỹ rất nhanh bĩnh tĩnh lại, cô ta hết sức chân thành nhìn các phóng viên trước mặt, “Tôi thực sự không biết Tôn Đại Sơn đang nói cái gì!”
“Tôi hôm nay sở dĩ đến thăm Tinh Tinh, chỉ bởi vì tôi đồng cảm với những gì mà cô bé gặp phải, muốn cho cô bé chút ấm áp! Tôi chưa từng đưa tiền cho Tôn Đại Sơn, càng không có cùng nhau tính kế với anh ta, làm hại Nhan Nhã Tịnh và Lê Mặc!”
“Phải, Cung Đình của chúng tôi và Nhân Gian là quan hệ cạnh tranh, trong vòng thi chung kết của cuộc thi thiết kế thời trang quốc tế ngay sau đây, nhà thiết kế của Cung Đình chúng tôi còn phải quyết phân cao thấp một phen với Lê Mặc. Nhưng Cung Tư Mỹ tôi trước giờ quang minh lỗi lạc, bất luận là thăng hay thua, tôi đều thẳng thắn đón nhận, loại chuyện dơ bẩn không thể gặp người này, tôi khinh thường làm, cũng sẽ không làm!”
“Tôi hy vọng mọi người có thể tin tưởng tôi, đừng chỉ tin lời nói một phía của Tôn Đại Sơn, Cung Tư Mỹ tôi không làm chuyện khuất tất, tôi không thẹn với lòng!”
Lời này của Cung Tư Mỹ nói đến quá mức chính nghĩa hùng hồn, không ít phóng viên đều bị cô ta bịp, lại thêm thường ngày cô ta duy trì hình tượng quá tốt, gần như quá nửa số phóng viên đều đã tin, cô ta là người vô tội.
“Cô Cung, thật sự không phải cô sai khiến Tôn Đại Sơn?”
“Nếu giữa cô và Tôn Đại Sơn không có giao dịch gì, sao anh ta lại chỉ trích cô qua cầu rút ván, sao lại xin cô cứu anh ta?”
Sắc mặt Cung Tư Mỹ không đổi, “Tôi xin thề với trời, giữa Cung Tư Mỹ tôi và Tôn Đại Sơn giao dịch gì cũng không có. Về phần anh ta xin tôi cứu anh ta, tôi cũng không biết là vì sao. Anh ta phạm sai lầm, thì nên phải chịu sự trừng phạt, tôi tin tưởng đồng chí cảnh sát sẽ làm ra quyết định công chính nhất.”
Cung Tư Mỹ bốn lạng bạt ngàn cân liền chối đẩy hết mọi trách nhiệm, nhưng Tôn Đại Sơn cũng đâu phải là ngọn đèn cạn dầu.
Cung Tư Mỹ là cây gõ nổi duy nhất để hắn ta bám víu, hăn biết nếu hắn không lợi dụng cho tốt, liền không thoát khỏi bữa cơm tù này, hắn nhất định phải liêu chết bám lấy!
Cô Cung, cô không thể không quản tôi!
Tôi bán mạng cho cô, bây giờ tôi xảy ra chuyện, cô lại cái gì cũng không làm, làm người không thể nửa điểm đạo nghĩa giang hồ cũng không cói”