Chương 1712
Cô biết mọi sự giấy giụa của cô đều là uổng công vô ích, nhưng vào thời khắc quan trọng của sự sống, cô vẫn muốn cố gắng hết sức, giành cho mình một tia cơ hội sống sót.
Cô không sợ chết, nhưng cô không nỡ, để đứa bé trong bụng mình cùng chết với cô.
Nhan Nhã Tịnh biết, thứ giữa hai ch@n là bộ phận yếu ớt nhất của đàn ông, cô hít sâu một hơi, dốc hết sức lực toàn thân, đạp tới bộ phận quan trọng nhất của hắn.
Thân thủ của người đàn ông nọ tốt hơn quá nhiều so với dự liệu của cô, hẳn sớm đã nhìn thấu động tác của cô, cô không những không đạp được tới hăn, trên tay hắn cồn đột nhiên ra sức, dường như muốn đem vai cô bóp nát.
Nhan Nhã Tịnh đau tới không thở được, cô căn chặt răng, tiếp tục gom góp sức lực, chỉ có điều, thân thể cô đã bị người đàn ông nọ nhấc bổng lên, chỉ cần cô hơi ra sức một chút nữa, cô chỉ có thể từ cầu thang cao cao này lăn xuống.
“Buông tôi ra! Chỉ cần anh buông tôi ra, anh muốn bao nhiêu tiền tôi đều có thể cho anhil”
Người đàn ông nọ hoàn toàn không chút lay động, hắn lạnh lùng liếc cô một cái, liền đẩy mạnh cô xuống cầu thang.
Nhan Nhã Tịnh hoảng loạn vươn tay, muốn túm lấy thứ gì đó, cô cho rằng, lần này cô cầm chắc phải ngã đến vỡ đầu chảy máu, nhưng ngoài dự đoán là, cơn đau đớn trong dự đoán không hề đến, một giây sau, cô phát hiện mình rơi vào một lồ ng ngực mạnh mẽ hữu lực.
Cung Trí Cương.
Người đàn ông nọ hiển nhiên cũng không ngờ là Cung Trí Cương sẽ tới, trên gương mặt ngăm đen của hắn viết đầy kinh hoảng, hắn mau lẹ xoay người muốn rời đi, nhưng động tác của Cung Trí Cương nhanh thoät như báo săn, hắn còn chưa kịp cất bước, đã bị anh ta mạnh mẽ quật ngã xuống đất.
Âm thanh xương cốt bị gấy đột nhiên vang lên trong không khí, nghe lên hết sức doạ người.
Nhưng nghe thấy âm thanh này, trong lòng Nhan Nhã Tịnh cũng không còn chút hoảng sợ nào nữa, chỉ có sự yên tâm không nói nên lời.
Cô biết, đứa bé trong bụng cô, an toàn rồi.
“Cung… cậu Cung…”
Người đàn ông nọ đau đến mức răng va vào nhau lập cập, lời xin tha của hắn còn chưa nói được ra khỏi miệng, thân thể hắn đã bay bổng lên, sau đó nặng nề từ trên cầu thang lăn xuống.
Âm thanh ẩn nhân mà lại đau đớn từ dưới cầu thang vọng lên, Nhan Nhã Tịnh mới sẽ không có không nhẫn tâm.
Người đàn ông này, muốn mạng của cô và đứa bé trong bụng cô, không cần biết kết cục của hắn ta thê thảm đến đâu, đều là do hăn tự mình chuốc lấy.
Cung Trí Cương gọi điện thoại cho Chung Vĩ Thành, để anh ta đến giải quyết hậu quả.
Hai người bọn họ đều không đi hỏi xem người đàn ông nọ rốt cuộc là do ai phái tới, có điều, cho dù không hỏi trong lòng bọn họ đều tự rõ ràng.
Cung Tư Mỹ.
Quan hệ giữa Nhan Nhã Tịnh và Cung Trí Cương vốn dĩ đã ôn hoà hơn không ít, hôm nay anh ta lại một lần nữa cứu mạng cô, cô đối với anh ta càng thêm cảm kích.
Cô nhẹ nhàng vuốt v e bụng mình một hồi, “Cung Trí Cương, cảm ơn anh nhé, nếu không có anh, hôm nay chỉ sợ tôi và con tôi đều lành ít dữ nhiều.”
Nói xong lời này, Nhan Nhã Tịnh xoay người đi về phía phòng làm việc.
Oan khuất trên người Lê Mặc đã được gột sạch, hôm nay hẳn anh ta có thể trở về từ cục cảnh sát rồi.