Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 1764



Chương 1764

“Cô dâu của chúng ta thật xinh đẹp! Chú rể của chúng ta hoàn toàn bị vẻ đẹp của cô dâu xinh đẹp làm cho choáng ngợp, anh ấy kích động không nói nên lời luôn rồi!”

“Chú rể đẹp trai, đừng kích động, đừng căng thẳng!”

Bàn tay cầm micro của người chủ trì không ngừng run rẩy, thực ra, anh ta mới là người cảm thấy căng thẳng.

Anh hít mấy hơi thật sâu, mới ổn định được giọng nói, vốn muốn tiếp tục nói vài câu cho qua chuyện, nhưng lúc này đầu óc lại trống rỗng, chỉ có thể ngơ ngác lặp lại câu hỏi vừa rồi.

“Chú rể đẹp trai, anh có muốn cưới cô dâu xinh đẹp của chúng tôi không? Dù nghèo hay giàu, ốm đau hay khỏe mạnh…”

Cung Tư Mỹ căng thẳng đến mức tim suýt thì nhảy ra khỏi lồ ng ngực, cô ta nhẹ nhàng siết chặt tay anh, nhỏ giọng cầu xin, “Anh Gia Thành…”

Lưu Thiên Hàn, ánh mắt âm trâm khó lường, anh biết mình đã đồng ý lấy Cung Tư Mỹ, thì hôm nay, nên dứt khoát nói ra câu tôi đồng ý.

Nhưng giờ khắc này, anh giống như bị quỷ nhập, trong đầu anh hết lần này đến lần khác vang vọng, đó đều là, những âm thanh đêm qua, anh nghe thấy trong mơ.

“Nhan Nhã Tịnh, em có đồng ý gả cho anh không?”

“Anh Lưu, em đồng ý.”

“Em đồng ý!”

“Vợ à, anh yêu em, chỉ yêu mình em thôi.”

Cuối cùng, trong đầu anh, chỉ còn lại một câu, vợ à, anh yêu em, chỉ yêu mình em thôi.

Nhan Nhã Tịnh, anh yêu em, chỉ yêu mình em thôi.

Tại sao, anh yêu em nhiều như vậy, nhưng em lại coi anh như một kẻ thay thế, em còn nhân tâm g iết chết con của chúng taI Em xem, anh thực sự sỉ mê em rồi, anh bây giờ, có lúc còn nghĩ rằng bản thân mình là Thiên Hàn!

Nhan Nhã Tịnh, nhìn thấy anh vì em mà phát điên, vì em mà biến thành bộ dáng vô nhân tính này, em rất đắc ý đúng không!

Nhan Nhã Tịnh, em thật tàn nhẫn!

“Anh Gia Thành, hôm nay là hôn lễ của chúng ta, xin anh, đừng làm em khó xử, được không?”

Nghe thấy Cung Tư Mỹ thấp giọng van xin, Lưu Thiên Hàn cuối cùng, cũng từ từ tỉnh táo trở lại.

Anh ngẩng mặt lên nhìn Cung Tư Mỹ, khuôn mặt cô ở trước mắt anh dần biến thành khuôn mặt của Nhan Nhã Tịnh, cô ngượng ngùng nói với anh: “Anh Lưu, em bằng lòng!”

“Anh Lưu, em yêu anh, chỉ yêu mình anh…”

Mẹ kiếp anh Lưu gì đó! Mẹ kiếp Nhan Nhã Tinh!

Anh không muốn gặp Nhan Nhã Tịnh, càng không muốn nghe cô nói yêu em trai anh, lời nói của cô, là sự nhạo báng sâu sắc nhất đối với anh, anh trao cho cô cả trái †im, nhưng trong lòng cô chỉ có Thiên Hàn, trong lòng cô ấy, anh được coi là gì chứ?!

Ngay cả một cái rắm cũng không phải!

Giọng nói của Nhan Nhã Tịnh tiếp tục vang lên: “Anh hai, em chưa bao giờ yêu anh, từ đầu đến cuối, trong lòng em chỉ có Thiên ¡ñ Hàn.

“Trong lòng em chỉ có Thiên Hàn, chỉ có Thiên Hàn…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.