Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 263



CHƯƠNG 263

Thật ra, kết cục của nữ sinh kia cũng coi như khá tốt. Rất nhiều cô gái sau khi bị lừa bán, cả đời cũng không được cứu ra, ở cái nơi không thấy được ánh sáng như này, muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.

Không!

Cô tuyệt đối không thể rơi vào tay một đám đàn ông man rợ, cô sẽ không để Tô Thái An đạt được mục đích!

Lúc nãy Nhan Nhã Tịnh đã chú ý tới bên cạnh có một hòn đá to chừng bàn tay. Nhan Nhã Tịnh vươn tay, gắng sức nắm lấy hòn đá đó, sau đấy cắn răng đập mạnh vào đầu Tô Thái An.

Để có thể bình an trở về bên cạnh hai đứa nhỏ, cô sẽ không mềm lòng nương tay nữa!

Nhan Nhã Tịnh vẫn luôn yên lặng nằm trên mặt đất, Tô Thái An còn tưởng là cô bị đuối nước đến choáng váng. Anh ta không ngờ rằng cô lại dám đánh lén mình!

Máu đỏ tươi từ trên đầu Tô Thái An chảy xuống, có mấy giọt còn chảy dọc theo trán của anh ta rơi vào mắt, nhuộm đôi mắt thành một mảnh đỏ tươi.

Hệt như một con sói dữ khát máu, hận không thể ăn tươi nuốt sống Nhan Nhã Tịnh.

“Nhan Nhã Tịnh!”

Tô Thái An căm hận nhìn Nhan Nhã Tịnh chằm chằm. Nhan Nhã Tịnh thấy anh ta còn chưa chết, cô vội vươn tay, muốn đánh anh ta một cái nữa. Lần này Tô Thái An đã có phòng bị trước, anh ta dùng một tay giữ cổ tay Nhan Nhã Tịnh lại, tay kia tát mạnh vào mặt cô.

“Con điếm thối tha, mày đúng là không biết điều!” Tô Thái An giật tảng đá trong tay Nhan Nhã Tịnh, tức đến nỗi muốn đập nát khuôn mặt cô.

Nhưng nghĩ tới cứ đập chết cô như vậy thì quá hời cho cô. Hơn nữa, đập nát mặt cô rồi cũng không bán được giá tốt, cuối cùng anh ta vẫn đè nén cơn kích động muốn đập chết cô.

Tô Thái An túm tóc Nhan Nhã Tịnh, đập đầu cô xuống đất từng cái một: “Muốn giết tao à? Nằm mơ đi!”

Đầu óc Nhan Nhã Tịnh càng lúc càng choáng váng, cô thật sự không nói được gì nữa. Cơ thể Tô Thái An dù sao cũng không phải làm bằng sắt, ngã xuống từ trên sườn đồi, lại bị cô đánh một cú như vậy, thế mà anh ta vẫn còn sức tra tấn cô.

Người Nhan Nhã Tịnh rất đau, chỗ nào cũng đau. Cuối cùng, cô cũng không biết rốt cuộc là đau ở đâu.

Cô cảm giác được, sau khi Tô Thái An đánh cô đủ rồi, anh ta nắm tóc cô, lôi cô đi về phía trước.

Mí mắt mỗi lúc một nặng, Nhan Nhã Tịnh thật sự muốn ngủ một giấc thật ngon. Nhưng cô lại lo lắng, cô sợ nếu mình nhắm mắt thì có thể sẽ không bao giờ tỉnh lại được nữa, vậy nên cô không dám ngủ.

Nhan Nhã Tịnh mơ mơ màng màng cảm giác được Tô Thái An kéo mình vào một căn phòng, dùng xích sắt khóa lại.

Tô Thái An đi ra ngoài một chuyến, phải đến một hai giờ sau mới trở về. Anh ta vừa đi vào, trong tay cầm theo một cái ống kim tiêm đã bị rỉ sét.

“Nhan Nhã Tịnh, mày đoán xem đây là thứ gì.”

Không đợi Nhan Nhã Tịnh lên tiếng, anh ta đã tự nói: “Mày không cần biết đây là cái gì. Mày chỉ cần biết, cây kim này tiêm vào, mày sẽ biến thành đứa ngốc, như vậy là đủ rồi!”

Nói xong, trên tay anh ta dùng sức, đâm mạnh cây kim vào cánh tay của Nhan Nhã Tịnh…

Đương nhiên là Nhan Nhã Tịnh không muốn biến thành kẻ ngốc, nhưng bây giờ khắp người cô đau rã rời, cô thật sự không còn sức phản kháng nữa.

Nhan Nhã Tịnh chỉ có thể trơ mắt nhìn ống kim tiêm trong tay Tô Thái An cách cánh tay của mình càng lúc càng gần.

“Tô Thái An, anh mau dừng tay lại, đừng có nổi điên!”

Giọng Nhan Nhã Tịnh khàn cả đi, cô biết lời này của cô hoàn toàn không có chút tác dụng nào đối với Tô Thái An cả, nhưng cô vẫn không nhịn được mà thẻ lên: “Tô Thái An, anh dừng tay lại cho tôi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.