Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 279



CHƯƠNG 279

Anh khẽ nhíu mày, cô định tự làm mình ngạt chết đấy à?

Lưu Thiên Hàn duỗi tay, định kéo chăn trên mặt cô ra. Nhưng bây giờ Nhan Nhã Tịnh không còn mặt mũi nào gặp người khác nữa, cô ra sức giữ chăn, không để nó rời khỏi người mình.

Lưu Thiên Hàn bất đắc dĩ thở dài: “Nhan Nhã Tịnh, em định tự làm mình ngạt chết à?”

Nghe thấy câu này của anh, Nhan Nhã Tịnh mới yếu ớt thò đầu ra khỏi chăn. Nhưng bỗng chốc, cô vẫn thật sự không biết nên đối mặt với anh ra sao.

Cô không muốn nhắc lại chuyện thân mật giữa hai người trong căn nhà gỗ nhỏ. Ngẫm nghĩ một lát, cô gượng cười rồi nói với Lưu Thiên Hàn: “Anh Lưu, có vẻ bác sĩ Giang có hiểu nhầm khá lớn về chúng ta. Bà ấy lại tưởng rằng tôi bị thương là vì…”

Nhan Nhã Tịnh vội vàng ngậm miệng lại, buồn bực đến mức suýt nữa đã cắn đứt lưỡi của mình.

Cô sợ Lưu Thiên Hàn sẽ lại nhắc tới chuyện trong căn nhà gỗ nên định nói gì đó để lái sang chuyện khác. Thế nào nói tới nói lui lại quay về đề tài cũ thế?

Nhan Nhã Tịnh khẽ vỗ đầu mình, trong đầu cô đựng thứ lung tung gì thế này!

“Không hề hiểu nhầm.” Lưu Thiên Hàn nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô rồi thản nhiên lên tiếng.

“Hả?”

Nhan Nhã Tịnh há to miệng, gần như có thể nuốt cả một quả trứng gà.

Anh Lưu lại nói bác sĩ Giang không hề hiểu nhầm?

Nhan Nhã Tịnh yếu ớt nuốt khan một cái: “Anh Lưu, anh đang đùa tôi phải không? Sao anh có thể…”

“Nhan Nhã Tịnh, những gì bác sĩ Giang nói không sai, đúng là tôi có ý đồ bất chính với em.” Cô còn chưa nói xong, Lưu Thiên Hàn đã ngắt lời cô: “Nhan Nhã Tịnh, ngay từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy em, tôi đã muốn em trở thành người phụ nữ của mình rồi, bất kể là cơ thể hay trái tim.”

Nhan Nhã Tịnh ngơ ngác nhìn Lưu Thiên Hàn, vẫn giữ nguyên tư thế cứng ngắc khẽ há miệng, một lúc lâu sau mới hoàn hồn lại được.

Vừa rồi anh Lưu vừa mới nói gì cơ? Anh muốn cô trở thành người phụ nữ của anh?

Lưu Thiên Hàn vẫn nói tiếp, giọng của anh kiên quyết, thong dong, xen lẫn sự mê hoặc khó mà cưỡng lại.

“Cho nên Nhan Nhã Tịnh, đừng nghĩ cách từ chối tôi nữa, bởi vì tôi không cho phép.”

Khựng lại một thoáng, Lưu Thiên Hàn lại tiếp tục nói: “Nhan Nhã Tịnh, suốt bao năm qua tôi chưa từng có người phụ nữ nào cả. Chờ em khỏi hẳn, tôi sẽ không nhẫn nhịn nữa đâu.”

Câu nói của Lưu Thiên Hàn rất thẳng thừng, khiến vẻ mặt tươi cười của Nhan Nhã Tịnh lập tức nóng giãy như cái bàn ủi.

Nhan Nhã Tịnh rụt cổ, lùi về sau: “Anh Lưu, nếu anh thật sự nhịn đến mức khó chịu thì vẫn nên tìm những người phụ nữ khác đi! Hay là, tôi tìm hộ anh mấy cô nhé?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.