Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 282



Chương 282

Vừa nghĩ đến đóa hoa của tổ quốc bị một người đàn ông già dặn tàn phá như vậy, tinh thần trượng nghĩa trong lòng bác sĩ Giang liền bùng phát, bà ấy muốn cứu cuộc đời của cô bé ngây thơ.

Nghe thấy lời này của bác sĩ Giang, Nhan Nhã Tịnh bó tay luôn rồi, cô biết là hiện tại hiểu lầm càng lớn hơn.

Cậu Lưu bị người ta nói là trâu già gặm cỏ non, cô lo lắng anh sẽ thẹn quá hóa giận.

Nhan Nhã Tịnh hít sâu một hơi, vừa định nói gì đó liền nghe thấy bác sĩ Giang nói: “Cháu gái à, năm nay cháu bao nhiêu tuổi rồi, học ở trường nào? Cháu yên tâm đi, chỉ cần cháu muốn về trường tiếp tục việc học, dì sẽ giúp cháu.”

“Đi học?” Được rồi, lúc nãy bác sĩ Giang vừa mới nói cô là trẻ vị thành niên, nhưng mà trông cô còn nhỏ như vậy à?

Nhan Nhã Tịnh nghiêm túc nói với bác sĩ Giang: “Bác sĩ Giang, tôi đã tốt nghiệp đại học được năm năm rồi.”

Bác sĩ Giang nhíu mày, hiển nhiên là bà ấy không tin Nhan Nhã Tịnh.

Thật là hài hước, đã tốt nghiệp đại học năm năm thì cũng phải hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, còn cô gái này trông giống như là học sinh cấp ba, làm sao có thể tốt nghiệp đại học năm năm rồi chứ.

Bác sĩ Giang kê thuốc xông xuôi, yên lặng vỗ vai Nhan Nhã Tịnh, bà ấy càng thêm chắc chắn cô gái này đã bị Lưu Thiên Hàn ăn hiếp, có khổ không thể nói.

Vốn dĩ bác sĩ Giang còn muốn nói thêm vài lời, nhưng ánh mắt của Lưu Thiên Hàn thật sự quá đáng sợ, sau khi bà ấy tiêm thuốc cho Nhan Nhã Tịnh xong thì vẫn là có ý định về nhà ngủ một giấc thật ngon.

Tác dụng của loại thuốc AE này thật sự quá ghê gớm, bác sĩ Giang nói bà ấy đã tiêm cho Nhan Nhã Tịnh, cùng lắm thì chỉ có thể giảm bớt đau đớn cho cô, nếu như sự tự chủ của cô không đủ mạnh thì chắc chắn đêm nay không thể tránh khỏi việc quan hệ.

Cho nên, phần lớn vẫn phải dựa vào bản thân Nhan Nhã Tịnh chống lại loại thuốc AE này.

Thuốc mà bác sĩ Giang tiêm cho Nhan Nhã Tịnh có tác dụng ngủ mê, Nhan Nhã Tịnh cọ Lưu Thiên Hàn một hồi liền mơ mơ màng màng ngủ tiếp đi.

Nhìn gương mặt ngủ say của Nhan Nhã Tịnh, trong đầu Lưu Thiên Hàn đều là câu nói mà bác sĩ Giang vừa mới nói.

Trâu già gặm cỏ non.

Nói anh biến thái hay là vặn vẹo cái gì đó, đúng là anh không thèm để ý, nhưng mà cái câu trâu già gặm cỏ non, anh thực sự không thích chút nào.

Có khi nào Nhan Nhã Tịnh cũng cảm thấy anh là trâu già gặm cỏ non không?

Thật ra thì anh cũng chỉ lớn hơn cô có bốn tuổi.

Nhan Nhã Tịnh ngủ không đến nửa tiếng là đã tỉnh lại, lần này tỉnh lại, cô chỉ cảm thấy dường như trên người mình có vô số con côn trùng đang bò đến bò đi, hơn nữa trên người lại vô cùng nóng.

Cô ôm chặt lấy Lưu Thiên Hàn, điên cuồng muốn làm cái gì đó, nhưng mà cuối cùng cô vẫn bị Lưu Thiên Hàn kiềm lại.

Được rồi, Nhan Nhã Tịnh cảm thấy bây giờ mình giống như là một tên nhà giàu muốn bắt nạt gái nhà lành, sao mà gái nhà lành lại còn cao lớn hơn tên nhà giàu hung hãn này vậy, cô căn bản không thể làm gì được người ta.

Thật ra nếu chỉ nóng như vậy thì Nhan Nhã Tịnh cũng có thể nhịn, nhưng mà trên người cô còn ngứa, cô không thể nói được là ngứa ở chỗ nào, nhưng mà nó cứ ngứa muốn điên lên được.

Khó chịu như thế, cô rất cần làm cái gì để dịu nó xuống, cô hận không thể cắn một cái lên người mình, có lẽ là cắn cho mình máu me đầy mình thì sẽ không còn khó chịu như vậy nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.