Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 283



Chương 283

Nghĩ thế, Nhan Nhã Tịnh cũng thật sự cắn mình, trong lúc mơ mơ màng màng, dường như là cô nhìn thấy cả máu.

Cũng có thể bởi vì do thuốc, máu đỏ tươi rơi xuống từng giọt từng giọt, vậy mà cô lại không cảm thấy đau.

Nhan Nhã Tịnh lại tiếp tục cắn, dùng hết sức lực của mình mà cắn cắn một hồi, cuối cùng, cô nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau thức dậy, cả người Nhan Nhã Tịnh ướt đẫm mồ hôi, toàn thân trên dưới vô cùng uể oải, hoàn toàn không có sức lực.

Nhớ đến ngày hôm qua cô vẫn luôn cắn mình, cắn đến nỗi bản thân chảy máu, cô vô thức kiểm tra cơ thể mình.

Không có chỗ nào bị đau, cũng không có vết thương.

Nhưng mà ở trên giường đúng là có vết máu.

Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?

Vừa ngước mắt lên, Nhan Nhã Tịnh liền nhìn thấy Lưu Thiên Hàn đang ôm mình thật chặt, cô vừa cử động là Lưu Thiên Hàn liền thức dậy, cô mới định hỏi Lưu Thiên Hàn máu ở trên giường là từ đâu đến thì cô liền nhìn thấy cổ tay của Lưu Thiên Hàn.

Trên tay anh có vết cắn rất rõ ràng, sâu đến độ thấy xương, hiển nhiên là tối hôm qua người mà cô cắn không phải là cô, mà là Lưu Thiên Hàn.

Đêm qua, Nhan Nhã Tịnh không được tỉnh táo, nhưng mà cô biết rằng AE đáng sợ đến cỡ nào.

Cô bị thuốc khống chế, chỉ còn lại bản năng, thật ra trong lòng cô cũng rất sợ bị chảy máu nhiều và để lại di chứng, cô cho rằng cô chủ động ôm ấp thì Lưu Thiên Hàn sẽ không quan tâm đến sức khỏe của cô mà muốn cô.

Dù sao thì đàn ông là động vật suy nghĩ bằng nửa người dưới, không có chuyện bọn họ có thể kiềm chế.

Không ngờ cậu Lưu không chạm vào cô cả đêm, ôm cô cả đêm, bị cô cắn cả đêm mà vẫn bảo vệ cô rất cẩn thận, không để cô bị tổn thương dù là một chút.

“Cậu Lưu…”

Nhìn vết thương trên cổ tay Lưu Thiên Hàn, Nhan Nhã Tịnh đột nhiên rơi nước mắt, cô dùng hết sức lực toàn thân để ôm người đàn ông ở bên cạnh, cô có tài cán gì mà lại có được tình yêu cao cả của một người thì ông cao cao tại thượng như anh.

“Nhan Nhã Tịnh, đừng khóc.”

Lưu Thiên Hàn ghét nhất là khi phụ nữ khóc, anh cảm thấy bộ dạng thút thít của phụ nữ khiến người ta đau đầu, nhưng khi nhìn thấy Nhan Nhã Tịnh rơi nước mắt, trong lòng anh chẳng thấy phiền phức, mà chỉ có yêu thương.

Anh sẵn lòng cho đi mọi thứ để xoa dịu nỗi buồn cho cô.

“Cậu Lưu, em không có khóc.”

Nhan Nhã Tịnh nắm chặt lấy tay Lưu Thiên Hàn, cô nói không khóc, nhưng khi nhìn thấy vết thương trên cổ tay anh, nước mắt vẫn không thể nào dừng chảy.

“Cậu Lưu, tại sao anh lại đối xử tốt với em như thế?” Tốt đến nỗi cô cũng không biết phải làm như thế nào để báo đáp.

Sau khi hỏi xong câu này, Nhan Nhã Tịnh cảm thấy mình thật là não tàn, vậy mà lại hỏi một vấn đề thiếu thông minh như vậy.

Sở dĩ cậu Lưu tốt với cô như thế, đương nhiên là bởi vì anh thích cô rồi.

Thích là một loại cảm xúc vui vẻ ngọt ngào, Nhan Nhã Tịnh nghĩ là Lưu Thiên Hàn sẽ thâm tình mà nói rằng: “Bởi vì anh thích em.” Khóe môi cô bất giác cong lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.