Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 337



Chương 337

Nhan Nhã Tịnh còn chưa tỉnh táo sau cơn ngại ngừng, thoáng cái cô nghe thấy giọng nói của Nhan An Mỹ: “Không ngờ mẹ lại cưỡng hôn ông cậu…”

Nhan An Mỹ nghĩ đến vừa rồi bọn họ lừa Tôn Dương nói Lưu Thiên Hàn là ba bọn họ, cô bé vội vàng đổi giọng: “Mẹ còn cưỡng hôn cả ba! Mẹ ơi, mẹ đúng là dũng mãnh!”

Nhan An Mỹ gọi Lưu Thiên Hàn là gì, thì Nhan Nhã Tịnh không nghe rõ lắm, bên tai cô lặp đi lặp lại, quanh đi quẩn lại chỉ có hai từ này.

Cưỡng hôn.

Dũng mãnh.

Cô bị nhóc con Nhan An Mỹ chê cười đúng không?

Sao lại có cảm giác tuổi đã lớn nhưng lại không biết kiềm chế thế này?

Nhan Nhã Tịnh yếu ớt nuốt nước bọt, sau này ở trước mặt Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ, nhất định phải có lí trí, tuyệt đối không thể bị sắc đẹp của anh Lưu mê hoặc, để rồi làm ra một số chuyện không lý trí.

Nghe Nhan An Mỹ nói vậy, tâm trạng Lưu Thiên Hàn lại thoải mái hơn một chút, ánh mắt anh nhìn Nhan Nhã Tịnh thật sâu, ý vị thâm trường nói: “Ừm, mẹ các con quả thật rất dũng mãnh!”

Thật ra lời nói vừa rồi của Nhan An Mỹ là lời khen thuần khiết. Nhan Nhã Tịnh nghe xong chỉ là có chút không biết xấu hổ, nhưng không biết có phải đầu óc cô quá không thuần khiết hay không, từ trong một tiếng “dũng mãnh” này của Lưu Thiên Hàn, bất ngờ là cô lại nghe ra ý nghĩ không thuần khiết.

Loại cảm giác này tựa như anh đang nói, cô sẽ dũng mãnh làm gì đó với anh vậy.

Nhan Nhã Tịnh dùng sức lắc đầu, ép buộc mình không suy nghĩ lung tung nữa, cô sợ Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ sẽ bị Lưu Thiên Hàn dạy hư, vội vàng trừng mắt nhìn Lưu Thiên Hàn một cái.

Ừm, mèo hoang lại nổi nóng rồi.

Ý cười trong mắt Lưu Thiên Hàn càng sâu hơn.

Tôn Dương và mấy tên anh em của Lưu Thiên Hàn trừng mắt sững sờ tại chỗ, anh Lưu đang cười đó hả?

Người đàn ông như anh Lưu lại biết cười?

Bọn họ cảm thấy ngày hôm nay mọi việc đều có chút kì diệu.

Dương Mai nghe Lưu Thiên Hàn nói vậy liền lập tức trực tiếp trợn tròn mắt. Cô ta không thể tin được, Lưu Thiên Hàn lại thừa nhận anh là bạn trai của Nhan Nhã Tịnh. Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Dương Mai oán hận trừng mắt nhìn Nhan Nhã Tịnh, đúng, nhất định là Nhan Nhã Tịnh mê hoặc anh Lưu, người mà anh Lưu thật sự yêu chính là chị Vũ Trúc! Chỉ cần cô ta có thể liên lạc với chị Vũ Trúc, thì cô ta sẽ được cứu!

Trong đầu Dương Mai vừa mới nảy lên suy nghĩ này, thì điện thoại của cô ta đã vang lên.

Người gọi tới hiển nhiên là Nhan Vũ Trúc.

Chỉ là đáng tiếc, thân thể cô ta bị trói chặt, vậy nên cô ta không thể nghe điện thoại của Nhan Vũ Trúc.

“Để cô ta nghe điện thoại!” Lưu Thiên Hàn thản nhiên ra lệnh cho thủ hạ.

Được anh phân phó, một vệ sĩ áo đen vội vàng cầm điện thoại của Dương Mai, đặt vào bên tai cô, thuận tiện mở loa ngoài của máy.

Điện thoại vừa bắt máy, giọng nói Nhan Vũ Trúc mang theo hưng phấn và gấp gáp vang lên trong không gian rất rõ ràng: “Mai, Nhan Nhã Tịnh có qua không? Đừng chờ đợi, giết chết Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ trước, lát nữa chờ Nhan Nhã Tịnh qua đó thì cứ trực tiếp giết chết cô ta là được!”

“Chị Vũ Trúc, em bị người ta trói rồi! Chị đến cứu em đi!” Dương Mai gấp đến độ sắp khóc lên: “Chị Vũ Trúc, anh Lưu tới đây, anh ta còn nói anh ta là bạn trai của Nhan Nhã Tịnh! Chuyện gì đang xảy ra vậy? Có phải chị cãi nhau với anh Lưu không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.