Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 342



Chương 342

“Chị Lưu, xin lỗi, chỉ e em phải khiến chị thất vọng rồi, em muốn ở bên anh Lưu mãi mãi.” Nhan Nhã Tịnh nghênh đón ánh mắt Lưu Diễm Mai, nói từng câu từng chữ.

Lưu Thiên Hàn nắm tay Nhan Nhã Tịnh càng chặt, cô gái này là muốn bảo vệ anh sao? Cô luôn có thể khiến anh bất ngờ.

Lưu Diễm Mai lại không trách Nhan Nhã Tịnh, bà chính là không cách nào hiểu lựa chọn của Nhan Nhã Tịnh, bà thừa nhận, Lưu Thiên Hàn thật sự rất ưu tú, nhưng con trai cưng của bà cũng không tệ! Bà không hiểu, tại sao Nhan Nhã Tịnh lại không muốn ở bên con trai mình chứ!

Chẳng lẽ cả nhà đoàn tụ, không tốt sao?!

“Nhã Tịnh, có phải cháu bị Thiên Hàn tẩy não rồi không! Cháu suy nghĩ kỹ lại đi, An Bảo và An Mỹ nhất định đều muốn có một gia đình hoàn chỉnh.” Lưu Diễm Mai vò đầu, có chút bất đắc dĩ nói.

“Chị Lưu, anh Lưu không tẩy não em, em thật sự thích anh ấy, em thật sự đã quyết định rồi, muốn ở bên anh ấy.” Nhan Nhã Tịnh nói từng câu từng chữ, vô cùng kiên định.

Nhan Nhã Tịnh chính là như vậy, khi chưa chấp nhận Lưu Thiên Hàn, cô sẽ trốn tránh tình cảm của mình, nhưng đã quyết định chấp nhận rồi, cô sẽ không cho mình lý do rút lui nữa.

Nghe lời của Nhan Nhã Tịnh, đầu Lưu Diễm Mai càng đau dữ dội, bà trách móc nhìn Lưu Thiên Hàn: “Thiên Hàn, em rốt cuộc làm sao lừa Nhã Tịnh?”

“Chị, em không lừa cô ấy, mỗi lời thề của em với cô ấy đều xuất phát từ đáy lòng.” Dừng một lát, Lưu Thiên Hàn tiếp tục nói với Lưu Diễm Mai một cách chắc nịch: “Chị, em sẽ không buông tay.”

Lưu Diễm Mai biết rõ tính tình em trai nhà mình nhất, anh cũng đã nói sẽ không buông tay, thì bất kể bà nói gì, cũng không cách nào ngăn cản anh và Nhan Nhã Tịnh ở bên nhau nữa.

Lưu Diễm Mai lo âu nhìn Hách Trung Văn, bà vốn cho rằng, trùng hợp đến bất ngờ, Nhan Nhã Tịnh sinh con cho con trai nhà mình, con trai nhà mình yêu thầm người ta lâu như thế, cuối cùng có thể có kết quả. Không nghĩ tới, trong ba người, vẫn là con trai mình cô đơn lẻ bỏng.

Lòng bàn tay là thịt, mu bàn tay cũng là thịt, Lưu Diễm Mai thương con trai, càng thương em trai.

Nếu Lưu Thiên Hàn và Nhan Nhã Tịnh thật lòng yêu nhau, dù Nhan Nhã Tịnh từng sinh con cho Hách Trung Văn, bà cũng chúc phúc.

Bà không phải kẻ cổ hủ không hiểu tình đạt lý, ngược lại, tư tưởng của bà đổi mới cởi mở, rất nhiều tình cảm vượt khỏi thế tục, bà đều có thể tiếp nhận.

Tuy nhiên, quan hệ giữa Nhan Nhã Tịnh và Lưu Thiên Hàn, bà có thể tiếp nhận, nhưng mẹ bà, sẽ không hiểu.

Đừng nói Nhan Nhã Tịnh và Hách Trung Văn từng sinh con, dù Nhan Nhã Tịnh là cô gái trong sạch, mẹ Lưu Thịnh Vân Hiên cũng không thể chấp nhận cô con dâu Nhan Nhã Tịnh này.

Người Thịnh Vân Hiên có thể chấp nhận làm con dâu chỉ có một, là Cung Tư Mỹ.

Thật ra Lưu Diễm Mai cũng không hiểu, tại sao mẹ Lưu lại cứng ngắc như vậy, bà nghĩ, có lẽ trong lòng mỗi người đều có chấp niệm đi, giống như chấp niệm của Hách Trung Văn là Nhan Nhã Tịnh, chấp niệm của mẹ Lưu chính là muốn Cung Tư Mỹ làm con dâu mình.

Càng nghĩ càng đau đầu, Lưu Diễm Mai không muốn tiếp tục nhúng tay vào chuyện giữa Nhan Nhã Tịnh, Lưu Thiên Hàn và Hách Trung Văn nữa, bà ôm chặt Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ: “An Bảo An Mỹ, các cháu không sao thật tốt quá! Bà nội sắp bị hù chết rồi, bà cho rằng làm mất các chau rồi!”

Nghĩ tới chuyện xảy ra hôm nay, Lưu Diễm Mai vẫn còn sợ hãi, sau khi bà tỉnh lại ở bệnh viện, thật sự cảm thấy trời đất sắp sụp đổ, may mắn, cháu trai cháu gái cưng của bà vẫn mạnh khỏe.

Lưu Diễm Mai hôn khuôn mặt nhỏ của Nhan An Bảo, lại hôn khuôn mặt nhỏ của Nhan An Mỹ, bà không thèm bận tâm yêu hận dây dưa giữa ba người kia đâu! Chỉ cần cháu trai cháu gái cưng của bà khỏe mạnh, bà liền thỏa mãn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.