Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 363



Chương 363

Cuộc đời này làm gì có nhiều cái gọi là đến chết cũng không hối hận. Nếu có thì cũng chỉ là hối hận vì quyết định ban đầu mà thôi.

Đúng vậy, Tô Thu Quỳnh hối hận rồi. Nếu biết trước rằng yêu Chiến Mục Hàng sẽ đau như vậy thì lúc trước dù có thế nào cô cũng sẽ không yêu người đàn ông chẳng khác nào ma quỷ này!

“Chiến Mục Hàng, anh nhớ ra chưa?”

Tô Thu Quỳnh cười đến mức nước mắt trực trào, nhưng cô cố gắng ngẩng mặt lên, không để cho nước mắt rơi xuống.

Cô sẽ không để cho con ma quỷ này nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt của mình. Anh ta không xứng!

Chiến Mục Hàng liếc nhìn điện thoại trước mặt, thật ra anh ta vẫn chưa nhìn thấy ảnh chụp trong điện thoại. Anh ta vô thức cầm điện thoại lên, không biết vì sao rõ ràng chỉ là chiếc điện thoại nhỏ bé mà giờ phút này, khi nó nằm trong tay anh ta thì dường như lại nặng đến ngàn cân.

Anh ta không nói gì, chậm rãi ấn nút nguồn, màn hình điện thoại mở ra, một bức ảnh máu chảy đầm đìa đập vào mắt anh ta.

Tay Chiến Mục Hàng run lên, điện thoại trong tay di động thiếu chút nữa rơi xuống đất.

Đúng vậy, chính là máu chảy đầm đìa!

Cảm giác đầu tiên mà Chiến Mục Hàng cảm nhận được từ bức ảnh này chính là máu chảy đầm đìa.

Một mảng máu đỏ tươi, khắp nơi đều là máu.

Anh ta nhìn thấy Tô Thu Quỳnh nằm trên mặt đất cả người đều là máu, nửa thân dưới của cô bị máu nhuốm đỏ, còn mơ hồ nhìn thấy máu thịt nát bét giữa hai chân.

Cuối cùng Chiến Mục Hàng cũng không khống chế nổi nữa, cổ tay anh ta đột nhiên run lên, điện thoại của Tô Thu Quỳnh từ trên tay anh ta rơi xuống.

Nghe thấy tiếng điện thoại rơi xuống đất, Tô Thu Quỳnh cười vô cùng xán lạn: “Chiến Mục Hàng, anh nhớ ra rồi đúng không? Anh nói xem con tôi chết thảm như thế, tôi phải trả lại anh như thế nào đây!”

“Tô Thu Quỳnh…”

Môi của Chiến Mục Hàng không khống chế được mà run rẩy, anh ta gọi tên Tô Thu Quỳnh xong rồi lại không biết nên nói gì cho phải.

Chiến Mục Hàng dùng sức giữ chặt lấy lồng ngực mình, từ trước đến nay trong lòng anh ta chưa bao giờ hoảng loạn như vậy. Anh ta không biết rốt cuộc là đã xảy ra sai lầm ở đâu, anh ta không hề phái người lấy con của Tô Thu Quỳnh ra, lại càng không sai người gửi cho cô bức ảnh này, sao con của bọn họ lại chết được!

Lúc trước anh ta thật sự không hề hay biết về chuyện Tô Thu Quỳnh đang mang thai!

Anh ta cũng không phải cầm thú, cho dù trái tim của anh ta đúng là có chút lạnh lùng nhưng nếu lúc trước anh ta biết Tô Thu Quỳnh đang mang thai con của anh ta thì anh ta sẽ không tàn nhẫn đưa cô vào tù!

Tô Thu Quỳnh vẫn tiếp tục nói: “Chiến Mục Hàng, lúc đó con của tôi đã được hơn bảy tháng rồi, nó đã thành hình, là một bé trai. Cho dù sinh non nhưng nếu được đặt trong lồng giữ nhiệt thì nó vẫn sẽ là một sinh mệnh còn sống. Nhưng không, anh đã cho người giết nó! Chiến Mục Hàng, anh không phải người!”

Chiến Mục Hàng, anh không phải người!

Những lời này, từ rất nhiều năm về trước Tô Thu Quỳnh đã muốn nói ra. Mà bây giờ, cuối cùng cô cũng đã hét lên được thành tiếng, trong lòng cô chưa từng cảm thấy vui sướng như bây giờ.

Một người ngay cả con ruột của mình cũng có thể xuống tay được thì sao xứng đáng làm người!

“Tô Thu Quỳnh, tôi không giết chết đứa bé kia, tôi…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.