Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 414



CHƯƠNG 414

Chẳng lẽ cô không nhìn ra Hách Trung Văn có ý đồ xấu với cô ư? Thế mà còn dám uống rượu với anh ta! Lá gan người phụ nữ này càng ngày càng lớn rồi!

Không biết tại sao, rõ ràng Lưu Thiên Hàn chỉ nói một câu rất bình thường thôi nhưng Nhan Nhã Tịnh lại nghe thấy sự uy hiếp ẩn giấu trong đó, cơ thể nhỏ nhắn của cô bất giác run lên mấy cái.

Thấy Lưu Thiên Hàn định cướp Nhan Nhã Tịnh đi, Hách Trung Văn lập tức sốt ruột: “Cậu nhỏ, cậu mau thả chị đại xuống! Chị đại đã đồng ý đêm nay sẽ uống rượu cùng cháu mà!”

“Buông ra?” Trong giọng nói của Lưu Thiên Hàn mang theo uy áp vô hình, áp lực khiến người khác không thể thở nổi: “Cô ấy là vợ của cậu, tại sao cậu phải buông cô ấy ra?”

Nói xong, Lưu Thiên Hàn cũng không hề dừng lại, anh ôm chặt Nhan Nhã Tịnh, bước nhanh ra khỏi nhà hàng.

Cô ấy là vợ của cậu, tại sao cậu phải buông cô ấy ra…

Hách Trung Văn cứng người đứng nguyên tại chỗ, sắc mặt trắng như tờ, đúng vậy, chị đại chính là vợ của cậu nhỏ!

Không chỉ thế, bọn họ còn có hai đứa con.

Trong cuộc tình này, anh ta chính là kẻ dư thừa. Nhưng biết làm sao bây giờ? Rõ ràng biết anh ta cố ý giấu diếm sự thật về thân thế của hai đứa trẻ thật sự rất hèn hạ. Cũng biết cậu nhỏ và chị đại đã kết hôn, hành động chen chân của mình chính là hành động của kẻ thứ ba điển hình. Nhưng anh ta chỉ muốn giành lấy hạnh phúc cho mình một lần thôi.

Cậu nhỏ, cháu xin lỗi. Chị đại, tôi xin lỗi. Tôi không khống chế được trái tim mình…

Lưu Thiên Hàn đưa thẳng Nhan Nhã Tịnh đến Vịnh Tiên Thủy, anh định để cô ngâm nước nóng, tiện thể làm cô tỉnh rượu luôn. Nhưng Nhan Nhã Tịnh lại giống như một con bạch tuộc, bổ nhào lên người anh.

Nhan Nhã Tịnh duỗi bàn tay thon dài trắng nõn ra, ngón tay mang theo vẻ đùa giỡn, nâng cằm Lưu Thiên Hàn lên.

“Anh đẹp trai, em còn chưa xem bói cho anh mà!”

Nhan Nhã Tịnh cứ thế nâng mặt Lưu Thiên Hàn lên, càng nhìn gương mặt này cô càng cảm thấy anh đẹp trai đến mức nhân thần phẫn nộ, cô lại càng muốn xem bói cho anh hơn.

Nhan Nhã Tịnh giả vờ nhắm mắt lại, sau đó từ từ mở mắt ra: “Anh đẹp trai, em tính ra rồi, tối nay anh có một kiếp nạn.”

Lưu Thiên Hàn bất đắc dĩ xoa nhẹ huyệt thái dương, người phụ nữ này thật sự đã say đến mức không biết trời trăng gì nữa rồi.

Anh vỗ mông Nhan Nhã Tịnh, muốn cô tỉnh táo lại đôi chút, ai ngờ biểu cảm trên mặt cô càng trở nên nghiêm túc hơn.

Cô nói với anh bằng giọng điệu vô cùng chắc chắn: “Anh đẹp trai, tối nay anh thật sự có một kiếp nạn. Kiếp nạn này chính là số mệnh của anh, anh không thể tránh thoát được.”

“Ừ, anh cũng bói cho em một quẻ, tối nay em cũng có một kiếp nạn.” Lưu Thiên Hàn đen mặt nói với Nhan Nhã Tịnh: “Em sẽ bị anh đánh gãy chân!”

“Phụt…”

Nghe thấy lời Lưu Thiên Hàn nói, Nhan Nhã Tịnh phì cười thành tiếng. Cô chê bai xua tay với Lưu Thiên Hàn, bày ra dáng vẻ thâm sâu khó lường: “Đánh gãy chân đã là cái gì! Đánh gãy chân chỉ bị đau một lúc mà thôi, kiếp nạn của anh chính là có trốn cũng không thoát!”

Nhan Nhã Tịnh hé chiếc miệng nhỏ, tiếp tục cười khanh khách, bỗng nhiên, cô túm lấy bàn tay Lưu Thiên Hàn, nhẹ nhàng cắn lên mu bàn tay anh giống như một chú cún con.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.