Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 509



CHƯƠNG 509

Nghe xong câu nói này của An Trí Dũng, Chiến Mục Hàng không thèm nhìn Tô Thu Quỳnh thêm lần nào nữa, anh ta trực tiếp cầm chìa khóa xe lên, lao ra bên ngoài như tên bắn.

Đừng thấy anh ta vội vàng chạy tới bệnh viện thăm An Tình như bị lửa đốt, thật ra trong lòng anh ta biết rõ, anh ta sốt ruột không phải bởi vì anh ta yêu An Tình nhiều cỡ nào, càng không phải anh ta đau lòng cô ta bao nhiêu, mà là anh ta không thể để An Tình chết được.

An Tình không chỉ là ân nhân cứu mạng, mà trong bụng cô ta còn từng mang đứa con của anh ta, về tình về lý, anh ta đều không thể mặc kệ chuyện sống chết của cô ta được.

Lúc Chiến Mục Hàng nghe điện thoại, Tô Thu Quỳnh đứng cách anh ta rất gần, đầu dây bên kia An Trí Dũng nói những gì, cô đều nghe được rõ ràng rành mạch.

Cắt cổ tay tự sát à!

An Tình vì chiếm được trái tim Chiến Mục Hàng mà dám ra tay với bản thân ác độc như vậy!

Nhưng, An Tình có gan làm loạn như thế, hẳn cũng chắc chắn rằng trong lòng Chiến Mục Hàng có cô ta, cũng đúng thôi, nhìn xem, vừa nghe thấy cô ta xảy ra chuyện, Chiến Mục Hàng chẳng còn đoái hoài tới chuyện bắt đầu lại với cô nữa, bỏ chạy một mạch như bị lửa đốt mông.

Bắt đầu lại ư…

Đúng là nực cười mà! Trong lòng Chiến Mục Hàng để tâm đến An Tình như vậy, sao anh ta còn mặt mũi nói muốn bắt đầu lại với cô chứ?!

Tô Thu Quỳnh thật sự bị Chiến Mục Hàng chọc trúng huyệt cười rồi, miệng cười hoài không dứt, cười đến nước mắt tuôn tràn, nhưng cô lại chẳng thể kiểm soát nổi bản thân, cứ thế bật cười một cách bi thương, khiến người nghe không kiềm được mà cảm thấy thê lương…

Lúc Chiến Mục Hàng chạy tới bệnh viện, An Tình đã thoát khỏi tình trạng nguy hiểm.

An Trí Dũng vừa nhìn thấy Chiến Mục Hàng, lập tức giận dữ bước lên nghênh đón: “Anh rể, lần này chị hai chịu thiệt thòi lớn như vậy, anh nhất định phải làm chủ thay chị ấy!”

“An Trí Dũng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Đang yên đang lành sao An Tình lại cắt cổ tay tự sát?” ánh mắt Chiến Mục Hàng trở nên khó lường, nhìn không ra vui giận, lạnh mặt hỏi An Trí Dũng.

“Anh rể, có người cố tình hãm hại chị hai!” An Trí Dũng lòng đầy căm phẫn nói: “Khuya hôm qua lúc chị hai về nhà đã bị mấy tên thối tha chặn đường, xém chút nữa đã bị bọn chúng…”

An Trí Dũng dừng một chút, nói tiếp: “Cũng may là trong lúc nguy cấp, cảnh sát đã chạy tới kịp. Nhưng là chị hai cũng cần thể diện chứ, suýt chút nữa bị người ta làm gì đó, chị ấy đương nhiên không chịu nổi? Hơn nữa chị ấy cảm thấy có lỗi với anh, sợ anh ghét bỏ chị ấy, nên mới nghĩ không thông.”

“Anh rể, anh nhất định phải đối tốt với chị hai, chị hai thật sự rất yêu anh!”

“Sao lại xảy ra chuyện như vậy?” lời này của Chiến Mục Hàng như đang chất vấn An Trí Dũng, mà cũng có thể là đang lẩm bẩm: “Cảnh sát thẩm vấn xong chưa?”

“Nãy giờ em chỉ lo chăm sóc cho chị hai, chưa kịp liên lạc với cảnh sát.”

An Trí Dũng vừa nói hết câu, điện thoại di động của anh ta lập tức vang lên, hiển nhiên là điện thoại của bên cảnh sát gọi tới.

Vì để Chiến Mục Hàng biết rõ đầu đuôi chuyện xảy ra hôm nãy, lúc nghe điện thoại, An Trí Dũng cố tình mở loa ngoài.

Điện thoại vừa được nối máy, bên kia lập tức vang lên tiếng của phó cục trưởng cục cảnh sát, cũng là bạn thân từ nhỏ của An Trí Dũng: “Cậu An, mấy người kia khai rồi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.