Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 517



CHƯƠNG 517

Lưu Thiên Hàn lười quan tâm đến người anh em chỉ biết đào chân tường Giang Kiến Huy này, đôi mắt anh rất sâu nhìn Nhan Nhã Tịnh: “Nhã Tịnh, em nghĩ oan cho anh rồi.”

Trong giọng nói của Lưu Thiên Hàn, không có sự bất mãn, ngược lại còn mang theo chút ủy khuất, làm nũng.

Anh thật sự bị Nhan Nhã Tịnh vu oan mà, còn oan hơn cả Đậu Nga! Bây giờ anh vô cùng cần sự an ủi của Nhan Nhã Tịnh.

Nghe thấy giọng nói của Lưu Thiên Hàn, tất cả mọi người trong phòng đều trợn tròn mắt, chỉ có Cao Bắc Vinh còn xem như là bình tĩnh, dù sao, Lưu Thiên Hàn làm nũng, chơi xấu ở trước mặt Nhan Nhã Tịnh, đã không phải là lần đầu tiên.

Lâm Tiêu và Giang Kiến Huy còn có người đàn ông ngồi trong chỗ tối, đều suýt rơi cả cằm xuống.

Lưu Cửu cao cao tại thượng, không ai bì nổi, Lưu Cửu vui giận đều không thể hiện ra, sát phạt một cách quyết đoán, lại….lại làm nũng với một người phụ nữ?

Tối nay bọn họ thật sự đã gặp ma rồi!

Sắc mặt của Cung Tư Mỹ vô cùng khó coi, mặc dù cô ta vẫn có thể duy trì được sự tao nhã, cao quý do thói quen mà có, nhưng sự tái nhợt trên khuôn mặt lại không thể che giấu được.

Trong lòng Cung Tư Mỹ có một sự khó chịu không thể nói ra được, đây vốn dĩ là người đàn ông của Cung Tư Mỹ cô ta, tất cả sự cưng chiều của anh đều nên thuộc về cô ta, nhưng bây giờ, lại bị người phụ nữ tên Nhan Nhã Tịnh này giành mất, cô ta không cam lòng!

Con người, một khi không cam lòng, sẽ dễ làm ra một số chuyện mất đi lý trí.

Cung Tư Mỹ lúc này, có chút tâm tư muốn khiến Nhan Nhã Tịnh nhục nhã.

Cô ta âm thầm cắn môi, sau đó tình ý sâu xa lên tiếng: “Nhan Nhã Tịnh, cô đổ oan cho tôi cũng không sao, mong cô đừng đổ oan cho anh Cửu có được không? Một người kiêu ngạo như anh Cửu, sao có thể tùy tiện bị người khác đổ oan chứ!”

“Đổ oan?” Cung Tư Mỹ này thật sự đánh với cô đến nghiện rồi: “Cung Mỹ Tư, chuyện giữa tôi với anh Lưu, không cần người khác nhảy ra làm người tốt. Tôi không biết tôi có đổ oan cho anh Lưu hay không, nhưng tôi có thể chắc chắn, tôi nhất định sẽ không đổ oan cho cô!”

Nghe thấy lời nói của Nhan Nhã Tịnh, khuôn mặt nhỏ nhắn của Cung Tư Mỹ lại lập tức trắng bệch, nhưng cô ta vẫn dùng giọng điệu cao cao tại thượng, điềm tĩnh nói: “Nhan Nhã Tịnh, tôi không giả vờ làm người tốt. Tôi chỉ không thể nhìn anh Cửu ủy khuất như vậy!”

Dừng một lúc, giọng nói của Cung Tư Mỹ cũng có chút ủy khuất: “Tôi thừa nhận, từ nhỏ tôi đã yêu mến anh Cửu, nhưng tôi cũng tôn trọng anh Cửu, chuyện không nên làm, tôi sẽ không làm. Nhan Nhã Tịnh, tôi cũng cần thể diện, cô nói tôi như vậy, bảo tôi phải để mặt mũi ở đâu?”

“Cô nói tôi ở trên giường gọi tên anh Cửu, còn nói tôi đã nói những lời không biết xấu hổ kia, thực ra trong lòng tôi thật sự rất khó chịu.”

“May là ở đây chỉ có mấy người đều quen biết chúng tôi, nếu như những lời này bị người ngoài nghe được, danh tiếng của tôi, thật sự sẽ bị hủy hoại. Nhan Nhã Tịnh, tôi hi vọng sau này lúc cô nói chuyện, có thể chừa đường lui cho người khác, đừng có lúc nào…đừng có lúc nào cũng chỉ quan tâm đến việc khiến mình cảm thấy thoải mái.”

Nhan Nhã Tịnh lạnh lùng nhìn khuôn mặt xinh đẹp không tì vết của Cung Tư Mỹ, cô cũng biết, Cung Tư Mỹ dám nói những lời này, chắc chắn nghĩ cô chỉ nói miệng không có bằng chứng, nhưng tiếc là, cô thật sự có bằng chứng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.