Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 623



CHƯƠNG 623

Giọng điệu của Cao Bắc Vinh đầy ác ý: “Nghe nói cô thích tiêm cho người khác nhỉ! Cô thấy tôi nên tiêm gì cho cô đây? Vaccine phòng bệnh dại? Hay là vaccine uốn ván?”

Nhan Nhã Tịnh đã báo cho Lưu Thiên Hàn biết chuyện Nhan Vũ Trúc rơi xuống biển, rơi từ chỗ đó xuống biển đúng là cơ hội sống gần như bằng không.

Nhưng con người ta chỉ sợ một câu “lỡ”.

Tai vạ thường gieo rắc ngàn năm, nhỡ đâu Nhan Vũ Trúc chưa chết hẳn thì sao?

Nhan Nhã Tịnh và Lưu Thiên Hàn đều nhất trí cho rằng nếu Nhan Vũ Trúc còn sống, nhất định cô ta sẽ trở về biệt thự nhà họ Nhan. Thế là Lưu Thiên Hàn cử người ôm cây đợi thỏ ở bên ngoài biệt thự nhà họ Nhan.

Thật ra việc ôm cây đợi thỏ này không cần Cao Bắc Vinh tự mình đảm nhận, nhưng tâm lý anh ta không được bình thường, thích nhất là mấy vụ như hành hạ người khác, đặc biệt là với Nhan Vũ Trúc – người anh ta ghét cay ghét đắng, anh ta lại càng muốn ngược đãi cô ta gấp trăm ngàn lần, tốt nhất là hành hạ đến nỗi kiếp sau cô ta không muốn đầu thai nữa luôn.

Nhan Vũ Trúc nhận ra giọng của Cao Bắc Vinh, hét thất thanh: “Cậu Cao? Tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy! Cậu Cao, thả tôi ra! Thả tôi ra mau!”

“Có phải giữa chúng ta có hiểu lầm gì không cậu Cao? Anh bảo người ta thả tôi ra đi! Chỉ cần tối nay anh bỏ qua cho tôi, anh bảo tôi làm gì tôi cũng nghe!”

“Tôi bảo cô làm gì cô cũng nghe à?” Cao Bắc Vinh nở nụ cười lạnh căm khiến Nhan Vũ Trúc nổi hết cả da gà.

Cô ta vô cùng sợ hãi nhưng chỉ đành kiên trì đến cùng, đáp: “Đúng vậy, anh bảo tôi làm gì tôi cũng chịu! Cậu Cao, chỉ cần anh bỏ qua cho tôi, dù có phải làm trâu làm ngựa thì tôi cũng sẽ đền đáp ân huệ của anh!”

Sau một hồi im lặng, Nhan Vũ Trúc lại lớn tiếng thể hiện lòng trung thành của mình: “Cậu Cao à, tôi bằng lòng phục vụ anh đàng hoàng mà! Anh muốn tôi phục vụ anh sao cũng được hết! Xin cậu Cao hãy thả tôi ra đi!”

“Phục vụ tôi?” Cao Bắc Vinh cười một cách điên loạn: “Nhan Vũ Trúc, cô làm như tôi bị M ấy! Mới nhìn cô thôi mà tôi đã muốn ói rồi nói gì là cho cô phục vụ tôi, ghê tởm chết đi được!”

Cao Bắc Vinh không ngần ngại khi nói những lời ấy chút nào. Nghĩ đến chuyện mình từng chủ động dùng mỹ nhân kế với Cao Bắc Vinh nhưng bị anh ta ghét bỏ, Nhan Vũ Trúc thấy nhục nhã đến mức không thở nổi.

Dựa vào đâu mà Nhan Nhã Tịnh được tất cả mọi người yêu thương, còn cô ta thì bị hạ thấp, không đáng một đồng chứ!

Không công bằng!

Nhan Vũ Trúc hít thở sâu mấy lần mới tìm về được giọng của mình: “Cậu Cao, anh không thể chèn ép tôi như thế được! Từ trước đến nay tôi chưa bao giờ đắc tội anh cả, làm hại anh thì lại càng không. Giờ tôi đã bị Nhan Nhã Tịnh hại cho trắng tay, xin anh hãy nể tình tôi đáng thương thế này mà tha cho tôi được không?’

“Nhan Vũ Trúc, tôi từng thấy người vô liêm sỉ nhưng chưa thấy ai không biết xấu hổ như cô đấy! Rõ ràng là cô hại chị dâu hết lần này đến lần khác mà cứ hắt nước bẩn vào người chị dâu. Cô tài giỏi như thế, sao không lên trời luôn đi!”

Nhạc Dũng đứng kế bên thấy Cao Bắc Vinh cứ đôi co với Nhan Vũ Trúc mãi thì hơi sốt ruột: “Cậu Cao, kim tiêm đã được chuẩn bị xong rồi, anh vào việc luôn đi chứ?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.