Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 713



CHƯƠNG 713

Tìm cái chết là chuyện của cô ta…

Cái gì gọi là tìm cái chết là chuyện của cô ta? Anh đang mặc kệ chuyện sống chết của mình à?

An Tình chưa từng bất lực, khủng hoảng như thế. Trước kia, mặc kệ cô ta chọc giận Chiến Mục Hàng như thế nào, chỉ cần cô ta một khóc hai nháo ba treo cổ, chắc chắn anh ta sẽ thỏa hiệp, nhưng mà bây giờ thậm chí lấy cái chết ra rồi mà cô ta vẫn không thể uy hiếp anh.

Vì Tô Thu Quỳnh, anh ta lại đối xử với mình hung ác như thế, Tô Thu Quỳnh, đều là do con hồ ly tinh Tô Thu Quỳnh.

An Tình bổ nhào bên cạnh chân Chiến Mục Hàng, cô ta ôm chặt lấy chân anh ta, ngửa mặt lên, nước mắt đằm đìa nhìn chăm chú vào anh ta: “Anh Mục Hàng, đúng thật tìm cái chết là chuyện của em, nhưng mà anh Mục Hàng à, anh quên rồi ư? Anh đã quên em cứu anh ra từ trong hỏa hoạn như thế nào rồi ư?”

An Tình duỗi cánh tay phải với vết bỏng rõ ràng của mình ra: “Anh Mục Hàng, anh nhìn đi, đây là vì cứu anh nên mới có nó, vết sẹo này mãi mãi không thể trị được.”

“Em vì anh mà để lại vết thương cả một đời, nhưng cuộc đời mà anh đã hứa hẹn với em đâu? Hóa ra lời hứa mà em đánh đổi cả mạng sống để có được còn không lâu dài bằng vết thương này.”

Vết sẹo trên cánh tay phải của An Tình không lớn không nhỏ, thật sự không phải là bởi vì cứu Chiến Mục Hàng mà để lại.

Trong trận hỏa hoạn lần đó, Chiến Mục Hàng được Tô Thu Quỳnh cứu ra, cô ta thừa dịp lúc Tô Thu Quỳnh không có chuẩn bị mà đánh Tô Thu Quỳnh ngất xỉu.

Vết sẹo đó là do cô ta kéo Tô Thu Quỳnh vào trong đám cháy nên mới để lại.

Chỉ là kéo được một nửa, ba mẹ Chiến Mục Hàng chạy tới, cô ta chỉ có thể giả vờ như là cứu Chiến Mục Hàng, xong rồi lại cứu Tô Thu Quỳnh.

Chiến Mục Hàng không nói gì, ánh mắt thâm sâu khó lường nhìn chăm chú vào vết thương trên cánh tay phải của An Tình, An Tình luôn dùng ơn cứu mạng để chi phối anh ta, thật sự rất buồn nôn.

Nhưng Chiến Mục Hàng anh ta là người có ơn tất báo, An Tình đã cứu mạng anh ta, đây là sự thật mãi mãi không thể xóa nhòa, cho dù anh ta có ghét An Tình đến cỡ nào thì cũng không thể thật sự nhìn cô ta tìm cái chết.

Thấy Chiến Mục Hàng hơi dao động, An Tình không ngừng nói: “Anh Mục Hàng, không phải là em đòi anh phải báo ơn. Em thật lòng yêu anh, mà em sợ hãi mất đi anh, hơn nữa anh cũng biết em là người ưa sĩ diện, mọi người đã biết em sắp kết hôn với anh, bỗng nhiên anh không cần em nữa, em chắc chắn sẽ trở thành trò cười trong giới.”

“Có bị người cười chết em cũng không quan tâm, nhưng mà em không muốn ba mẹ em bị người khác phỉ bán. Anh Mục Hàng, coi như em cầu xin anh đi, cầu xin anh đừng bỏ mặc em có được không?”

“An Tình, tôi cưới cô.” Chiến Mục Hàng nói rõ từng chữ, không hề rung động chút nào, dường như An Tình đối với anh ta chỉ là một người xa lạ: “Nhưng thứ mà tôi có thể cho cô cũng chỉ là vị trí mợ Chiến mà thôi.”

“An Tình, cô tự giải quyết cho tốt đi.”

Nói xong lời này, Chiến Mục Hàng không hề quay đầu lại mà lạnh lùng quay người đi.

An Tình không để ý tới quần áo trên người mình, cô ta khó khăn ngồi sụp xuống đất, như là người mất hồn.

Cái gì gọi là thứ mà anh ta có thể cho cô cũng chỉ là vị trí mợ Chiến mà thôi?

Có phải là cho dù có cưới cô ta thì anh vẫn muốn dây dưa không rõ với con tiện nhân Tô Thu Quỳnh?

Dựa vào cái gì chứ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.