Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 718



CHƯƠNG 718

Chẳng có ai có thể ngăn cản anh ta yêu Nhan Nhã Tịnh.

Anh ta kêu cô dẹp bỏ suy nghĩ này đi, cho dù phụ nữ trên đời này chết hết thì anh ta cũng sẽ không cưới Nhan Bích Loan.

Nhan Bích Loan hận chứ, hận đến nỗi trái tim bị sự hung ác thâu tóm, đó là tâm ma đeo bám.

Không cần tất cả phụ nữ trên đời này chết hết, có đứa bé trong bụng, cô ta chỉ cần Nhan Nhã Tịnh chết đi, Hách Trung Văn chắc chắn sẽ nhìn thấy cô ta tốt hơn Nhan Nhã Tịnh.

Nhan Nhã Tịnh ngăn cản cô ta và Hách Trung Văn ở bên nhau, ngăn cản con đường vinh hoa phú quý của cô ta, cho nên, Nhan Nhã Tịnh phải chết.

Nhan Bích Loan run rẩy ngước mặt lên, nhưng mà cô ta không muốn Hách Trung Văn chết.

Nhan Bích Loan muốn xuống xe xem xem hiện tại Hách Trung Văn như thế nào, nhưng cô ta lại sợ mình bị bắt vào đồn cảnh sát. Thấy người vây xem càng ngày càng nhiều, cô ta lại không thể đụng Nhan Nhã Tịnh, cho nên liền giẫm mạnh chân ga, nổi điên chạy về phía trước.

Trong lòng Nhan Bích Loan rối rắm vô cùng, cô ta vừa lau nước mắt bên khóe mắt, trong nháy mắt đôi mắt lại trực trào thêm một tầng nước mắt.

Nếu như Hách Trung Văn chết đi, cô ta nên làm gì đây, cô ta phải làm sao bây giờ.

Rốt cuộc Nhan Bích Loan cũng không thể khống chế nước mắt như đê vỡ, cô ta run rẩy khóc, khóc đến nỗi không thể nào tiếp tục lái xe.

Nhưng chạy trên đường không lái xe đàng hoàng thì sao có thể hoàn toàn về đến nhà.

Điều này là chắc chắn, đi đến một ngã tư nào đó, Nhan Bích Loan không nhìn thấy đèn đỏ mà còn đạp mạnh chân ga, tiếp tục chạy thẳng về phía trước, đúng lúc đó có một chiếc xe mini bus phóng ra từ ngã ba rồi đụng mạnh vào chiếc xe màu đen không có biển số.

Nhan Bích Loan đang chìm vào sự đau khổ không có cách nào thoát thân, cô ta hoàn toàn không ngờ một vụ tai nạn nghiêm trọng lại xảy ra trên người cô ta.

Lúc cô ta cảm thấy đau đớn, cô ta không thể khống chế được mà kêu thành tiếng, một giây sau, thế giới của cô ta liền lâm vào trong bóng tối.

Trong khoảnh khắc trước khi mất đi ý thức, Nhan Bích Loan có thể cảm nhận được một cách rõ ràng, bụng dưới của cô ta có vật gì đó đang nhanh chóng tụt xuống, cảm giác nóng ấm chảy ra giữa chân cô ta, cô ta đau đớn, trong lòng tuyệt vọng…

“Trung Văn.”

Rõ ràng là khoảng cách ngắn như thế, nhưng Nhan Nhã Tịnh cảm thấy như mình dùng hết sức lực toàn thân mới có thể chạy đến trước mặt Hách Trung Văn.

Cô muốn ôm Hách Trung Văn, gọi anh ta nhanh chóng tỉnh lại, nhưng cô là bác sĩ, cô biết bị tai nạn giao thông chấn thương mạnh, điều tối kỵ nhất chính là di chuyển người bị thương.

Cô chỉ có thể quỳ gối trước mặt Hách Trung Văn, cấp cứu cho vết thương của anh ta.

May mắn gần đây là bệnh viện, đã có người gọi cấp cứu, Hách Trung Văn rất nhanh sẽ được đưa vào trong phòng cấp cứu.

“Trung Văn, sao cậu lại ngốc như thế!”

Nước mắt Nhan Nhã Tịnh rơi tí tách, cô sợ nước mắt sẽ rơi xuống người Hách Trung Văn, liền cuống quýt quay mặt đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.