Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 722



CHƯƠNG 722

Hách Trung Văn cứu được Nhan Nhã Tịnh, anh cảm kích từ tận đáy lòng. Nhưng điều này không có nghĩa là anh bằng lòng nhường Nhan Nhã Tịnh cho anh ta!

Lưu Thiên Hàn bước lên một bước, chặn lấy cái đầu của Hách Trung Văn đang muốn tiến gần tới ngực của Nhan Nhã Tịnh: “Trung Văn, đừng đùa nữa!”

“Òa!”

Lần này Hách Trung Văn khóc thảm thiết đến mức kinh thiên động địa. Anh ta nhìn Lưu Thiên Hàn rồi khóc đến mức còn chẳng thở được ra hơi.

Anh ta tủi thân chui vào lòng Nhan Nhã Tịnh: “Chị đại, người xấu kìa! Người xấu biến thành con quái thú kìa! Quái thú muốn ăn thịt tôi! Chị đại, tôi sợ quá, tôi sợ…”

Khóe miệng Lưu Thiên Hàn run rẩy liên hồi, lại còn quái thú?

Hách Trung Văn đúng là diễn đến nghiện luôn rồi!

“Trung Văn, đừng giả vờ nữa!” Nhìn thấy Nhan Nhã Tịnh cẩn thận ôm lấy Hách Trung Văn, trong lòng Lưu Thiên Hàn ghen gần chết, cô còn chưa bao giờ ôm anh dịu dàng như thế đâu!

“Ăn thịt người rồi! Quái thú ăn thịt người rồi!”

Cơ thể Hách Trung Văn không khống chế được mà co rụt lại, sau đó cả người run rẩy lẩy bẩy: “Chị đại, cứu tôi với! Tôi sợ lắm, hu hu, tôi sợ…”

Ánh mắt của Lưu Thiên Hàn sắc lạnh vô cùng!

Dù cho Hách Trung Văn đã diễn tới mức xứng đáng cầm giải ảnh đế thì cũng chẳng thoát khỏi con mắt của anh được.

Nhưng diễn xuất này của Hách Trung Văn lại dụ dỗ cho mấy người phụ nữ trong phòng bệnh tin răm rắp, hoàn toàn không thể tin anh ta đang giả vờ.

Thực sự không thể nhìn nổi cảnh Hách Trung Văn làm nũng ương ngạnh trong lòng Nhan Nhã Tịnh nữa, Lưu Thiên Hàn đi về trước một bước, định tách anh ta và Nhan Nhã Tịnh ra.

Nhưng động tác của Lưu Diễm Mai còn nhanh hơn anh, anh còn chưa chạm được vào Nhan Nhã Tịnh, Lưu Diễm Mai đã cầm lấy cánh tay anh rồi.

“Thiên Hàn, con có thể nhường Trung Văn một chút được không? Dì cũng biết Nhã Tịnh là vợ của con, con không muốn Trung Văn gần gũi với Nhã Tịnh như vậy, nhưng bây giờ Trung Văn đang bị thương mà! Con cũng thấy tình hình bây giờ của nó rồi đấy, tâm trí của nó chỉ như một đứa bé thôi, con có thể đừng so đo với một đứa trẻ được không?”

Lưu Diễm Mai không ngăn nổi dòng nước mắt: “Thiên Hàn, nếu Trung Văn khỏe mạnh không bị làm sao, dì sẽ không để nó chen vào giữa con và Nhan Nhã Tịnh đâu. Nhưng bây giờ con coi như thương hại cho nó đi, đợi tình trạng của nó tốt hơn rồi hẵng để Nhã Tịnh rời đi có được không?”

“Đúng vậy đó Thiên Hàn, cháu nhìn Trung Văn bây giờ đã thành ra như vậy rồi! Nó đáng thương như vậy, cháu là cậu ruột của nó, cháu không thể thương xót nó chút nào ư?” Thịnh Vân Hiên nhìn thấy Hách Trung Văn như vậy cũng đau lòng vô cùng, không nhịn được mà cất lời.

“Mẹ, chị, Trung Văn đang giả vờ đấy! Nó không hê bị ngốc chút nào!”

Lưu Thiên Hàn lạnh lùng liếc nhìn Hách Trung Văn, anh càng nhìn Hách Trung Văn thì trong lòng lại càng phẫn nộ.

Giả vờ ngốc, giả thiểu năng, giả vờ não tàn, chiêu trò như vậy đúng là quá bỉ ổi quá đê hèn!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.