Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 816



CHƯƠNG 816

Muốn giết người quá!

“Xuống xe!”

Lưu Thiên Hàn đạp mạnh chân ga, hạ lệnh đuổi khách với Nhan Nhã Tịnh. Hôm nay đầu anh thực sự úng nước rồi, nhìn thấy cô công khai gạ gẫm khách ở nơi công cộng nên mới có hành động kì lạ như thế này!

Lại bảo cô xuống xe.

Nhưng Nhan Nhã Tịnh nhất quyết không xuống.

Cô bĩu môi đáng thương, nói dối mà trong lòng hơi áy náy: “Anh Lưu, em không xuống xe được, chân em bị trẹo rồi, không đi đường nổi nữa.”

Chân bị trẹo hả?

Ha!

Ban nãy cố gắng gạ gẫm khách, chân vẫn còn ổn lắm cơ mà, vừa lên xe của anh mà chân đã bị trẹo rồi à?

Lưu Thiên Hàn đi thẳng xuống xe, định lôi Nhan Nhã Tịnh xuống khỏi ghế sau.

Nhan Nhã Tịnh biết, với sức lực của cô chắc chắn sẽ không phản kháng lại được Lưu Thiên Hàn, nhưng cô có thể nhân cơ hội này mà thực hiện thêm chút mục tiêu nhỏ mà.

Ví dụ như, nhân lúc anh kéo cô xuống, cô có thể thuận thế ngã lên người anh, khi đấy anh chắc chắn sẽ không phòng bị, đứng không vững, hai người chắc chắn sẽ cùng ngã xuống đường.

Tới lúc đó cô ở trên, anh ở dưới, nếu như ông trời độ cô thêm một chút, môi của hai người còn có thể vừa khéo chạm vào nhau, thực hiện một nụ hôn rung động con tim.

Nhan Nhã Tịnh càng nghĩ trong lòng càng vui sướng, mà cô cũng định cố gắng thực hiện tưởng tượng của mình luôn.

Nhưng ông trời không độ cô chút nào, từ đầu tới cuối những hành động như nghiêng về phía trước, xoay người, ngã xuống đất, đều là vở kịch của một mình cô, cuối cùng cô ngã sấp mặt xuống đất vô cùng hoành tráng.

Điều đáng buồn nhất đó là, lần này tự cô bị ngã trật cổ chân thật rồi.

“Cút!” Tải ápp ноlа để đọc full và miễn phí nhé.

Sau khi lạnh lùng vứt lại một câu, Lưu Thiên Hàn định lái xe rời đi, nhưng đúng lúc Nhan Nhã Tịnh lại ngã ngay trước xe anh, chặn mất đường của anh luôn nên anh có muốn quay đầu cũng khó, không thể tiếp tục đi về phía trước được.

Lưu Thiên Hàn còn tưởng Nhan Nhã Tịnh sẽ tiếp tục ăn vạ trước chiếc siêu xe của anh, quấn lấy anh không rời, nhưng điều bất ngờ là lần này Nhan Nhã Tịnh lại tự mình bò dậy từ dưới đất.

Khóe miệng cô hơi cong lên, nhưng trong nụ cười lại là vẻ đau thương và yếu ớt, dù thế nào cũng không che giấu được.

“Anh Lưu, em cút đây.”

Hôm nay khiến anh khó chịu đến đây thôi, trong người em thấy khó chịu, trong lòng cũng khó chịu, không thể làm keo 502 được nữa. Nhưng đợi em nghỉ ngơi lại sức, em vẫn sẽ tiếp tục quấn lấy anh.

Mắt cá chân đau thật đấy, Nhan Nhã Tịnh cố gắng để đi lại bình thường một chút, nhưng lúc đi vẫn tập tễnh.

Ngay lúc quay người đi, Nhan Nhã Tịnh không kìm được mà chảy nước mắt đầy mặt.

Có thể là trên người đau khiến tâm lý trở nên vô cùng yếu ớt, cô lại vô dụng mà rơi nước mắt rồi.

Cô vẫn còn có điều muốn nói với Lưu Thiên Hàn, nhưng cô lại không muốn để anh nhìn thấy cô khóc, vậy là chỉ có thể quay lưng lại với anh, nghẹn ngào nhỏ giọng nói: “Anh Lưu, cho dù em chỉ là một người làm loại nghề đó thì em cũng biết đau mà, anh có thể nào, đừng động một chút là đẩy ngã em không? Thôi vậy, anh thích thế nào thì cứ thế đi, dù sao thì bây giờ em trong lòng anh cũng chẳng đáng một xu.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.