Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 825



CHƯƠNG 825

Nhưng bất ngờ là Lưu Thiên Hàn không yêu cầu cô lấy thân báo đáp, mà lại nhìn cô với vẻ sâu xa: “Nhan Nhã Tịnh, tôi đói rồi.”

“Hả?” Nhan Nhã Tịnh ngẩn ra, anh đói bụng thì cô phải báo đáp bằng cách nào? Chẳng lẽ cô có thể biến thành sủi cảo cho anh ăn một bữa no?

“Nấu cơm cho tôi đi!” Lưu Thiên Hàn hùng hồn nói với Nhan Nhã Tịnh.

Ai muốn nấu cơm cho anh chứ! Tôi còn phải đi ăn bữa tối tình yêu đây này!

Nhan Nhã Tịnh vốn định trả lời Lưu Thiên Hàn hai câu này với điệu bộ cao quý và lạnh lùng, nhưng nhìn khuôn mặt cô đã mong nhớ ngày đêm kia, cuối cùng cô vẫn không nói ra được.

Cô không đành lòng.

Cô thích anh như vậy, sao có thể đành lòng để anh đói bụng chứ?

Với lại đã lâu lắm rồi cô không nấu cơm cho anh Lưu, mặc dù tài nấu nướng của cô rất bình thường, nhưng cô vẫn muốn nấu một bàn đồ ăn ngon cho anh như một người vợ.

“Anh Lưu, anh đợi một lát nhé, tôi đi nấu cơm cho anh ngay.” Nói xong, Nhan Nhã Tịnh khập khiễng chạy xuống lầu.

Nhìn Nhan Nhã Tịnh từ từ biến mất ngoài phòng, khoé môi Lưu Thiên Hàn không kìm được mà cong lên.

Cô đã đi nấu cơm cho anh rồi, anh muốn xem thử tên Giang gì kia sẽ ăn bữa tối tình yêu với cô bằng cách nào!

Nhưng gần như ngay sau đó, khoé miệng đang cong lên của Lưu Thiên Hàn lại biến thành một đường thẳng.

Cô muốn đi ăn bữa tối tình yêu với ai thì liên quan quái gì tới anh! Đầu óc anh bị úng nước thật rồi, nên mới có thể so đo với một bữa tối tình yêu!

Một người trưởng thành và chững chạc như anh sao lại có thể bị người phụ nữ lẳng lơ này chọc tức đến mức trở nên ấu trĩ như vậy?

Lưu Thiên Hàn còn chưa lấy lại lý trí từ sự ghét bỏ bản thân thì trong phòng đã vang lên tiếng chuông điện thoại.

Rõ ràng đây không phải tiếng chuông điện thoại của anh.

Vừa quay mặt qua, anh đã nhìn thấy điện thoại của Nhan Nhã Tịnh đang đổ chuông trên bàn.

Anh vốn định không quan tâm, nhưng hai chữ “anh Giang” trên màn hình điện thoại quá chướng mắt. Anh ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn cầm điện thoại của Nhan Nhã Tịnh lên.

Vừa nghe máy, Lưu Thiên Hàn đã nghe thấy giọng nói vô cùng hào hứng của Giang Kiến Huy: “Tiểu tiên nữ Nhã Tịnh, anh đến rồi này, em mau mở cửa cho anh đi! Tiểu tiên nữ Nhã Tịnh, anh nói cho em biết, bữa cơm tình yêu tối nay anh làm ngon lắm đấy, trên đường đến đây anh còn chảy nước miếng rất nhiều lần, nhất định em cũng sẽ thích.”

“Tiểu tiên nữ Nhã Tịnh, sao em không nói gì hết vậy? Có phải em đang bận trang điểm để đón tiếp anh không? Không sao đâu, nếu bây giờ em không tiện mở cửa, anh có thể gọi các bé cưng mở cửa giúp anh! Anh còn mang đồ chơi và sô cô la cho bọn nhỏ luôn này, chúng nhất định sẽ thích!”

Lưu Thiên Hàn cau mày, các bé cưng?

Người phụ nữ lẳng lơ kia đã có con thật ư?

Xem ra anh Giang gì đó rất tích cực làm người đổ vỏ nhỉ!

Lưu Thiên Hàn tự dưng cảm thấy khó chịu, anh trầm giọng đáp: “Cô ấy sẽ không mở cửa cho cậu đâu.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.