Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 836



CHƯƠNG 836

Nhìn cái dáng vẻ bị cướp mất báu vật yêu quý này của Chiến Mục Hàng là Tần Khánh Đan biết, chắc chắn Tô Thu Quỳnh đã bị Lâm Tiêu đưa đi.

Nghĩ đến Lâm Tiêu cố gắng quấn lấy Tô Thu Quỳnh, ngay lập tức Tần Khánh Đan chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Bà vỗ vào gáy Chiến Mục Hàng một cái đau điếng: “Anh thật sự muốn làm tôi tức chết phải không! Thằng nhóc kia cướp Thu Quỳnh đi mà anh cũng không biết đường cướp lại à!”

“Cũng đúng thôi, là anh nhốt Thu Quỳnh vào trong tù, anh còn làm hại Thu Quỳnh mất đi hai đứa con, lần này suýt chút nữa con bé chết đi cũng là do anh làm hại, anh còn mặt mũi gì nữa mà đòi cướp con bé về nữa!”

Nhắc đến những đau khổ mà Tô Thu Quỳnh chịu đựng trong mấy năm nay, Tần Khánh Đan không kìm được mà đỏ mắt.

Trong lòng bà thật sự rất mâu thuẫn, một mặt bà cảm thấy con trai nhà mình không có mặt mũi gì để theo đuổi Tô Thu Quỳnh về lại.

Nhưng một mặt khác, bà lại thật lòng rất yêu thích cô con dâu cũ Tô Thu Quỳnh này, mà bà cũng mong rằng con trai của mình có thể được hạnh phúc.

“Mẹ, con biết con rất có lỗi với Tô Thu Quỳnh, những chuyện mà con đã làm với cô ấy còn không bằng cầm thú! Nhưng mẹ, con không thể không có Tô Thu Quỳnh được!”

Chiến Mục Hàng nhìn Tần Khánh Đan, nói từng câu từng chữ: “Mẹ, nếu không có Tô Thu Quỳnh, con, sẽ chết!”

Tần Khánh Đan khẽ giật mình, thật ra bà cũng không ngờ được rằng Chiến Mục Hàng sẽ yêu Tô Thu Quỳnh sâu đậm đến như vậy.

Sững sờ qua đi, thì chỉ là sự tiếc nuối rèn sắt không thành thép, bà đánh tiếp vào gáy Chiến Mục Hàng: “Không có Thu Quỳnh anh sẽ chết mà anh còn liên tục làm tổn thương con bé? Chiến Mục Hàng, anh nói xem, Tần Khánh Đan tôi đây cả đời sáng suốt, sao lại có thể sinh ra loại người mất não khốn nạn như anh hả!”

“Đi theo đuổi Thu Quỳnh về lại đây cho tôi, nếu không thì Tần Khánh Đan tôi đây không có đứa con trai như anh!”

Nói xong câu này, Tần Khánh Đan vốn định tức tối xoay người rời đi, nhưng nhớ tới gì đó nên bà lại quay về.

Bà hơi lo lắng liếc nhìn Chiến Mục Hàng: “Con trai, chắc không phải là theo đuổi phụ nữ con cũng không biết đấy chứ?”

Tần Khánh Đan thật sự không muốn tin rằng đứa con trai với chỉ số thông minh ngất ngưỡng nhà mình mà chỉ có một việc đơn giản là theo đuổi con gái người ta cũng không biết. Nhưng qua một chuỗi sự việc đã chứng minh, mặc dù con của bà là kỳ tài ngút trời trong giới kinh doanh nhưng trong phương diện tình cảm nam nữ này, đúng thật là ngu ngốc trong ngu ngốc.

Đương nhiên là Chiến Mục Hàng không thể nào lại trả lời một vấn đề mất mặt như vậy, nhìn dáng vẻ cao quý lạnh lùng của thằng con trai nhà mình, Tần Khánh Đan nặng nề thở dài một hơi.

“Được rồi, để mẹ truyền lại cho vài chiêu để theo đuổi phụ nữ.”

“Theo đuổi phụ nữ không thể ép buộc mà nên dỗ dành.”

“Phụ nữ dù ít hay nhiều gì cũng sẽ có bản năng của một người mẹ, con càng cứng rắn thì con bé sẽ càng chạy trốn thật xa, nhưng con nhẹ nhàng thì con bé sẽ tới gần.”

“Cho nên là… Con trai à, khi theo đuổi phụ nữ không thể tức giận, cũng không thể cần mặt mũi, con có nghe hiểu những gì mẹ nói không?”

“Dạ.” Chiến Mục Hàng lạnh lùng trả lời, nếu đã nói huỵch toẹt ra như thế mà anh ta còn không hiểu nữa thì vứt não luôn là vừa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.