Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 841



CHƯƠNG 841

Thêm vào đó cô vừa mới tỉnh lại, cả người đều mềm nhũn, cuối cùng chỉ đành để mặc Lâm Tiêu xoa bóp chân cô từng chút một.

Tô Thu Quỳnh khẽ cụp mắt xuống, nhìn người đàn ông ngồi xổm trên đấy nhẹ nhàng rửa chân cho cô, bỗng nhiên cô có cảm giác năm tháng tĩnh lặng, kiếp này bình an.

Khi còn trẻ, càng muốn theo đuổi người đàn ông mà mình thích, giống như con cá đem lòng yêu đại bàng bay lượn tự do trên bầu trời, biết rõ không cùng chủng loại, càng là người không thuộc về mình, nhưng vẫn như con thiêu thân lao vào biển lửa, không hề chùn bước.

Khi tuổi tác dần lớn hơn, trong lòng có vết sẹo, thì lại càng muốn tìm một người đàn ông thật lòng đối xử tốt với mình, không cần phải quá xuất sắc, chỉ cần chịu cho bạn một bờ vai để dựa vào là được rồi.

Tô Thu Quỳnh cảm thấy bản thân thật may mắn, khi trái tim cô tràn đầy vết sẹo, còn có thể gặp được Lâm Tiêu một lòng một dạ tốt với mình. Giống như bàn tay của Lâm Tiêu vậy, xoa bóp lòng bàn chân cô từng chút một, có thể ban cho cô một cuộc đời mới, khiến cô quên đi tất cả những đau khổ và tuyệt vọng mà Chiến Mục Hàng đã đem đến cho cô.

Lúc đầu khi gặp Lâm Tiêu, Tô Thu Quỳnh chỉ cảm thấy anh là một đạo diễn nổi tiếng trong và ngoài nước, sau này quan hệ với Lâm Tiêu sâu đậm hơn, chuyện mà cô nghe nói về Lâm Tiêu càng ngày càng nhiều.

Đứa con của trời như Lâm Tiêu, dĩ nhiên anh có tính kiêu ngạo, cũng có sự ngang ngược của mình. Trên phim trường, nữ diễn viên nổi tiếng tuyến một cũng thường bị anh mắng đến khóc. Cô không dám nghĩ, một người đàn ông như thế này lại rửa chân cho cô một cách chân thành, hèn mọn như thế.

Tô Thu Quỳnh có tài cán gì mà lại được Lâm Tiêu đối xử thật lòng như vậy!

Tô Thu Quỳnh nhìn thật sâu vào góc nghiêng như bước ra từ truyện tranh của Lâm Tiêu, rất rõ ràng, Lâm Tiêu cực kì đẹp, nhất là đôi mắt xanh lam sẫm kia của anh, giống như biển sâu thăm thẳm, không chút gợn sóng, luôn có thể khiến người ta chìm đắm vào.

Tô Thu Quỳnh chậm rãi thu hồi tầm mắt khỏi khuôn mặt Lâm Tiêu, nhưng cô, không thể chìm đắm nổi.

Suy cho cùng thì cô vẫn nợ Lâm Tiêu, cho dù là cô đồng ý hẹn hò với Lâm Tiêu, cô cũng không thể cho Lâm Tiêu tình yêu sâu đậm như thế được.

Thứ duy nhất mà cô có thể cho Lâm Tiêu, chỉ có cơ thể của cô và bầu bạn một đời một kiếp.

“Lâm Tiêu, tối nay… tối nay ở lại đây đi.”

“Thu Quỳnh, em nói gì cơ?” Lâm Tiêu ngẩng đầu lên, nhìn cô với vẻ vui mừng như điên: “Thu Quỳnh, ban nãy hình như anh lại gặp ảo giác rồi…”

“Lâm Tiêu, anh không gặp ảo giác, em nói, tối nay anh ở lại đây đi.”

“Thu Quỳnh!”

Lâm Tiêu rất kích động, anh dồn sức ôm Tô Thu Quỳnh vào lòng, nhưng nghĩ tới tay anh vừa mới rửa chân cho Tô Thu Quỳnh, anh sợ Tô Thu Quỳnh sẽ chê, lại vội vàng thu tay lại, tiếp tục rửa chân cho Tô Thu Quỳnh.

“Thu Quỳnh, rửa chân đã, anh rửa chân tiếp cho em nhé, anh thích nhất là rửa chân cho em luôn.”

Nghe thấy giọng nói vừa vui vẻ vừa kích động của Lâm Tiêu, khóe môi Tô Thu Quỳnh không kìm được cong lên.

Ai nói đàn ông và phụ nữ ở bên nhau thì phải có tình yêu đến chết cũng không thôi chứ, có những lúc, không cần phải yêu quá nhiều thì cũng có được niềm vui phát ra từ đáy lòng.

Có thể chung chăn chung gối với Tô Thu Quỳnh, Lâm Tiêu thực sự còn vui hơn cả cô gái lần đầu bước lên kiệu hoa. Anh ở trong nhà tắm gần một tiếng đồng hồ, đây là lần đầu tiên anh tắm lâu như vậy trong đời này, sợ chỗ nào đó trên người mình có bụi này, không sạch sẽ này, bị Tô Thu Quỳnh ghét bỏ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.