Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 869



CHƯƠNG 869

Xử lý vết thương cho anh ta không thể tránh khỏi chạm đến vài nơi riêng tư trên cơ thể người kia. Nhưng là bác sĩ cứu người, không liên quan đến tình sắc, cô chỉ muốn người đàn ông cực giống em trai mình sống sót thôi.

Có người nói, tướng do tâm sinh ra.

Cô cảm thấy người đàn ông cực kỳ giống Nhan Minh Tự này hiển nhiên cũng là một người ấm áp tử tế, chắc chắn không có ác ý.

Đối với Nhan Nhã Tịnh thì xử lý vết thương trên cơ thể người đàn ông này không khó, quan trọng là phải giải độc trong người cho anh ta.

Sau khi thoa thuốc cho anh ta xong, Nhan Nhã Tịnh nhét một viên thuốc giải vào trong miệng anh ta, sau đó lấy túi châm cứu của mình ra, định châm cứu cho anh ta.

Châm cứu bình thường gần như không cảm thấy đau, nhưng bộ châm cứu Tần Kì tự nghĩ ra lại cực kỳ đau đớn. Hơn nữa, lúc độc phát tác có thể đau đến mức làm người ta không thiết sống nữa.

Nhan Nhã Tịnh sợ anh ta sẽ tự làm mình bị thương, nên trước khi châm cứu đã nhét một miếng vải bông vào miệng anh ta.

“Anh cố chịu một chút nhé, sẽ hơi đau đấy, có điều chỉ cần chịu được qua đêm nay thì sẽ không sao.”

Nói xong, Nhan Nhã Tịnh bắt đầu châm cứu cho anh ta.

Người đàn ông trên giường vốn luôn không động đậy, cô vừa châm xuống, anh ta đã đau đến mức đột nhiên mở bừng mắt.

Lúc anh ta nhắm mắt ngủ say thật sự rất giống Nhan Minh Tự, nhưng khi anh ta mở mắt ra lại khác hẳn cậu ấy.

Trong mắt Nhan Minh Tự có sao trời, có gió xuân, nhưng đôi mắt người đàn ông này lại hung ác như thể đến từ mười tám tầng địa ngục.

Bị một đôi mắt như vậy nhìn chằm chằm, Nhan Nhã Tịnh không khỏi rùng mình, nhưng nghĩ đến anh ta chỉ là một người bệnh, cô lập tức bình tĩnh lại.

Cô vừa định kêu anh ta đừng lộn xộn thì cổ cô đã bị bàn tay to lớn giống như kìm sắt bóp chặt.

Hai mắt Cung Trí Cương giăng đầy tơ máu, trên trán không ngừng đổ mồ hôi. Hiển nhiên là bây giờ anh ta đang cực kỳ đau đớn, nhưng vẫn không hề ảnh hưởng đến khí chất cao quý bẩm sinh trên người.

Anh ta thô lỗ bóp cổ Nhan Nhã Tịnh, sức lực lớn như vậy làm cô hoàn toàn không thở nổi: “Cô là ai? Ai kêu cô tới đây!”

“Anh buông tôi ra!” Nhan Nhã Tịnh cảm thấy người đàn ông này đúng là có chứng vọng tưởng bị hại rồi. Cô có lòng tốt cứu anh ta mà bây giờ anh ta lại nghĩ cô đang hại mình.

“Nói! Rốt cuộc cô là ai!” Cơ thể Cung Trí Cương mềm nhũn, nhưng nếu chưa xác định được bản thân an toàn thì anh ta vẫn không dám lơ là.

“Anh bị bệnh! Mau buông tôi ra! Tôi đang cứu anh đấy!” Nhan Nhã Tịnh đâm mạnh một châm lên mu bàn tay Cung Trí Cương. Cung Trí Cương bị đau, cô vội vàng nhân cơ hội thoát khỏi tay anh ta, giữ một khoảng cách tương đối an toàn.

Thấy Cung Trí Cương vẫn nhìn mình chằm chằm đầy hung dữ, Nhan Nhã Tịnh thật sự rất bất đắc dĩ. Đó xem đi, cô có lòng làm chuyện tốt, cuối cùng lại cứu một kẻ vô ơn.

Con người đúng là không thể quá lương thiện mà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.