Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 895



CHƯƠNG 895

Nhan An Bảo không nói gì, cậu bé sợ vừa cất lời sẽ không kiềm chế được mà bật cười thành tiếng mất.

Còn cô nhóc giỏi biểu diễn Nhan An Mỹ này lại kịp thời bình tĩnh lại, cô bé nói với bằng vẻ vừa đáng yêu vừa ngoan ngoãn: “Bác hai, phòng khách ngột ngạt quá thật, trên tầng đúng là một nơi tốt để đi dạo. Nhưng bác hai à, lúc bác đi dạo trên tầng thì đừng tới phòng của mẹ nha!”

“Chú Tư Hãn tới rồi, có thể chú ấy và mẹ sẽ nói thầm với nhau đó, cháu sợ bác qua đó rồi sẽ làm phiền họ!”

Nói thầm?

Lưu Thiên Hàn cong môi cười mỉa, dùng sự nhiệt tình như lửa để nói thầm sao?

Thấy Lưu Thiên Hàn sầm mặt, Nhan An Mỹ cố gắng nín lại nụ cười vì đạt được ý định nơi khóe miệng, cô bé nói nghiêm túc: “Người xưa có câu, phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe, chúng ta làm phiền chú Tư Hãn và mẹ là bất lịch sự đó!”

Nhan An Bảo cố ý giả vờ ngây thơ che mắt lại: “Đúng vậy, nhìn thấy cảnh không thuần khiết thì sẽ bị đau mắt đó!”

Lại còn trẻ nhỏ không nên nhìn à!

Lưu Thiên Hàn tức đến mức sắp ứa máu tới nơi, nếu người phụ nữ này dám làm gì không thuần khiết với tên mặt non ẻo lả kia, anh sẽ…

Anh lại thực sự không biến anh có thể làm thế nào cả!

“Nhã Tịnh, sao em bị thương nặng quá vậy, anh đau lòng lắm đấy! Anh đau lòng như tim muốn nát ra!”

Nhan An Bảo còn định biểu diễn sự ngây thơ của cậu bé, nhưng căn phòng bên cạnh bỗng nhiên vang lên tiếng hô to khoa trương của Lâm Tư Hãn.

Nhan An Bảo và Nhan An Mỹ cùng thức thời ngậm miệng lại, để cho Lâm Tư Hãn thể hiện hết khả năng diễn xuất khoa trương tới mức lạ lùng kia.

“Nhã Tịnh, cánh tay em chảy máu rồi! Đùi em chảy máu rồi! Bụng em cũng chảy máu luôn rồi! Nhã Tịnh, để anh kiểm tra giúp em xem em còn bị thương ở đâu nữa!”

Chân, bụng…

Cái tên mặt non ẻo lả kia nhìn bụng của cô!

Đến cái nơi không nên nhìn như bụng mà cũng nhìn luôn rồi, cậu ta còn định kiểm tra chỗ nào giúp cô nữa!

Lồng ngực Lưu Thiên Hàn bốc khói, không thể nhịn được!

“Đúng rồi, vén chăn lên, anh kiểm tra cho em…”

Nhan An Mỹ cố tỏ ra kinh ngạc xấu hổ, cô bé vội vàng vươn bàn tay bé xíu mập mạp ra dùng sức che lại lỗ tai Lưu Thiên Hàn: “Bác hai, phi lễ chớ nghe!”

Phi lễ chớ nghe?

Ha!

Lưu Thiên Hàn hất văng bàn tay mũm mĩm của Nhan An Mỹ ra, cái tên mặt non ẻo lả kia đã nhìn cả nơi không nên nhìn rồi, chắc đến cả nơi không nên sờ cũng sờ luôn rồi đúng không! Vậy mà anh nghe thôi cũng là bất lịch sự à?

Đây là đạo lý gì vậy!

Ba bước gộp thành hai bước, Lưu Thiên Hàn xông thẳng vào trong phòng Nhan Nhã Tịnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.