Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 913



CHƯƠNG 913

Tô Thu Quỳnh rất mệt mỏi, phải nhấn mạnh với một người rằng đừng khiến cô thấy ghê tởm hết lần này đến lần khác như thế, thực sự rất mệt.

Nhất là con người kia, không có lý lẽ, cô lại càng mệt hơn.

“Tô Thu Quỳnh, anh không cho em được một mái nhà, còn Lâm Tam thì có thể cho em có đúng không?”

Tô Thu Quỳnh vẫn luôn tránh thoát, Chiến Mục Hàng càng nắm tay cô càng chặt hơn: “Anh khiến em cảm thấy ghê tởm, Lâm Tam thì không khiến em cảm thấy ghê tởm có đúng không! Tô Thu Quỳnh, em nói anh nghe xem nào!”

Chiến Mục Hàng thực sự không muốn quay trở lại dáng vẻ giương cung bạt kiếm với Tô Thu Quỳnh, nhưng biết làm sao đây, cứ nghĩ tới cô và Lâm Tiêu ở bên nhau là anh ta liền đố kị gần như muốn phát điên.

Anh ta thà rằng Tô Thu Quỳnh tiếp tục chán ghét mình, chứ không hề muốn cô phớt lờ anh ta, coi anh ta như không khí.

Thậm chí, anh ta còn có suy nghĩ ngu ngốc rằng, chỉ cần anh ta giam cầm Tô Thu Quỳnh bên cạnh mình, chỉ cần không để cô nhìn thấy Lâm Tiêu, có lẽ, cô sẽ không tiếp tục thích Lâm Tiêu nữa.

“Đúng, Lâm Tiêu sẽ không khiến tôi cảm thấy ghê tởm, anh ấy cũng có thể cho tôi một mái nhà.”

Tô Thu Quỳnh như thể nhớ tới hồi ức gì đó cực kỳ ấm áp, khóe môi cô cong lên nở nụ cười nhàn nhạt: “Lâm Tiêu là người đàn ông duy nhất sưởi ấm tôi, cả đời này của Tô Thu Quỳnh tôi đã nhận định là anh ấy rồi! Chiến Mục Hàng, chỉ cần anh có chút liêm sỉ thì đừng tiếp tục xuất hiện trước mặt tôi, khiến tôi khó chịu nữa!”

Lâm Tiêu là người đàn ông duy nhất sưởi ấm tôi, cả đời này của Tô Thu Quỳnh tôi đã nhận định là anh ấy rồi…

Lời nói của Tô Thu Quỳnh lặp đi lặp lại vang vọng trong đầu Chiến Mục Hàng, anh ta đau đến mức tinh thần như nứt ra, trước đây Tô Thu Quỳnh từng kiên quyết cưới anh ta, không phải anh ta thì sẽ không lấy chồng, sao giờ lại nhận định Lâm Tiêu được chứ!

Anh ta không cho phép Tô Thu Quỳnh nhận định Lâm Tiêu, càng không cho cô yêu Lâm Tiêu!

“Tô Thu Quỳnh, em và Lâm Tiêu ở bên nhau, anh có thể không quan tâm! Tô Thu Quỳnh, em phải về nhà với anh!”

“Chiến Mục Hàng, anh dựa vào đâu mà bảo tôi về nhà với anh hả! Anh là cái thá gì!”

Nhìn Chu Tuấn Hùng mặt mũi bầm dập run rẩy bò ra từ bên trong nhà vệ sinh nam, Tô Thu Quỳnh chỉ Chu Tuấn Hùng trên mặt đất rồi cười khẩy: “Chiến Mục Hàng, anh nhìn thấy ông ta không?”

“Trong lòng tôi, anh không khác gì ông ta cả! Đều khiến tôi thấy ghê tởm, đều phạm tội cưỡng bức tôi!”

Tầm mắt của Chiến Mục Hàng vô thức dừng trên người Chu Tuấn Hùng bép múp trông thấy ớn khiến người ta buồn nôn, con ngươi anh ta không kìm được mà co rụt lại. Anh ta không dám nghĩ, anh ta trong lòng Tô Thu Quỳnh lại không khác gì lão già đáng ghê tởm Chu Tuấn Hùng này!

Nhưng làm sao đây, anh ta quá yêu Tô Thu Quỳnh, cho dù cô cảm thấy anh ta vừa ghê tởm vừa bẩn thỉu, anh ta vẫn không thể buông tay được!

Thấy Tô Thu Quỳnh lại nhắc tới mình, Chu Tuấn Hùng không khỏi run bắn lên, ông ta run rẩy cất lời: “Cậu Chiến, tôi sai rồi! Sau này tôi không dám ức hiếp cô Tô nữa, sau này tôi nhìn thấy cô Tô, nhất định tôi sẽ đi đường vòng! Cậu Chiến, tôi sai rồi! Cầu xin anh tha cho tôi lần này đi!”

Nếu sớm biết rằng thực ra cậu Chiến rất để ý tới Tô Thu Quỳnh thì có đánh chết ông ta ông ta cũng không dám động vào người phụ nữ của cậu Chiến đâu!

Chu Tuấn Hùng căm hận Bùi An Na đến cùng cực. Thật ra, nếu không phải Bùi An Na luôn nói rằng Tô Thu Quỳnh là người vợ bị vứt bỏ mà mà cậu Chiến chán ghét, xúi bẩy ông ta tới đây thì ông ta có thể đắc tội cậu Chiến như thế này sao!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.