Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 95: 95: Anh Ta Là Người Bạc Tình Rong Chơi Trong Bụi Hoa




Nghe những lời bàn tán ầm ĩ ở xung quanh và giọng nói của quản lý an ninh, ánh mắt của Nhan Nhã Tịnh vô cùng lạnh lùng, tham dự loại tiệc tối này, nhiều khi người cầm thư mời đến cũng không phải là chính người đó, mọi người trong lòng biết rõ, nhưng loại chuyện này bị đem ra bàn tán thì rất khó coi.

Hơn nữa, những người có mặt ở đây cũng hùa theo xem cô là kẻ trộm, nếu bây giờ cô bị bảo vệ ném ra ngoài thì cô chắc chắn sẽ trở thành trò cười của cả thành phố!
Đến lúc đó, cho dù cô không thẹn với lương tâm thì người khác cũng sẽ nhìn cô bằng con mắt nhìn kẻ trộm, thậm chí sẽ áp đặt loại bất công này lên người An Bảo và An Mỹ!
Cô sẽ không để An Bảo và An Mỹ bị người khác vô duyên vô cớ gọi là con của kẻ trộm, thậm chí sẽ không để người khác vô duyên vô cớ chụp chiếc mũ bẩn thỉu này!
“Xin lỗi tôi ngay! Cho dù tôi có ra ngoài hay không thì tôi cũng không phải là kẻ trộm! Anh đã tận mắt nhìn thấy tôi trộm đồ sao? Anh dựa vào cái gì mà không phân tốt xấu đã chụp chiếc mũ kẻ trộm lên đầu tôi?” Nhan Nhã Tịnh không chút sợ hãi bắt gặp ánh mắt của quản lý an ninh: “Anh đây là phỉ báng và nên chịu trách nhiệm pháp lý!”
Quản lý an ninh không ngờ rằng một cô gái như Nhan Nhã Tịnh bị anh ta đe dọa mà còn dám đáp trả, nên anh ta không khỏi sững sờ.

Nhan Nhã Tịnh lạnh lùng rời mắt khỏi mặt anh ta, sau đó lập tức nói với Dương Mai và Bùi Ninh Hinh: “Tôi có trộm đồ hay không, Dương Mai, Bùi Ninh Hinh, tôi nghĩ hai người còn biết rõ hơn tôi! Có phải muốn tôi cho mọi người xem video thì hai người mới có thể dừng lại không?” Nhan Nhã Tịnh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Dương Mai và Bùi Ninh Hinh, nói từng chữ một.

Sau khi dừng lại một lát, Nhan Nhã Tịnh lại nói tiếp: “Hay là tôi nên cho mọi người nghe một đoạn ghi âm trước.



Ghi âm?
Dương Mai và Bùi Ninh Hinh nhìn nhau, sắc mặt của bọn họ cũng có phần khó coi, bọn họ thật sự không biết rốt cuộc trên tay Nhan Nhã Tịnh có ghi âm gì.

Dương Mai sợ trên tay Nhan Nhã Tịnh thật sự có ghi âm gây bất lợi cho cô ta, vội vàng nói với quản lý an ninh: “Mau cho người ném tên trộm này ra ngoài! Chúng tôi không muốn nhìn thấy tên trộm này!”
Quản lý an ninh định thần lại, vội vàng ra lệnh cho cấp dưới: “Ném cô ta ra ngoài cho tôi!”
“Đừng mà, chúng tôi vẫn chưa nghe đoạn ghi âm, đợi nghe xong đoạn ghi âm thì mới ném cô ta ra ngoài cũng không muộn!”
Không biết ai đã nói câu đó, mọi người có mặt ở đây cũng bắt đầu hùa theo: “Đúng vậy, chúng tôi cũng muốn nghe đoạn ghi âm, mau phát đoạn ghi âm ra đi!”
Những người tham dự bữa tiệc này toàn là người không phú thì quý, quản lý an ninh không dám đắc tội với ai hết, anh ta chỉ có thể khó xử nhìn Dương Mai.

Trước khi Dương Mai lên tiếng thì Nhan Nhã Tịnh đã lấy điện thoại ra, mở khóa, không nhanh không chậm mở một đoạn ghi âm lên.

Cô biết Dương Mai sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy, cũng may cô đã chuẩn bị từ sớm, khi Dương Mai xin lỗi cô vào buổi sáng thì cô đã ghi âm lại.


Trong điện thoại của Nhan Nhã Tịnh chậm rãi phát ra giọng nói đầy hối hận của Dương Mai: “Được thôi, tôi thừa nhận hôm qua quả thật là tôi hãm hại Nhan Nhã Tịnh! Tôi nhân lúc phòng nghỉ không có người thì bỏ chiếc nhẫn vào túi xách của cô ta! Ai bảo cô ta trông đẹp hơn tôi, tôi chính là không ưa cô ta, muốn gây khó dễ cho cô ta!”
Sau khi nghe đoạn ghi âm này, sắc mặt của Dương Mai lập tức thay đổi đáng kể, cô ta không còn cách nào để trưng ra dáng vẻ tao nhã của tiểu thư thục nữ, cô ta lao lên định giật lấy điện thoại của Nhan Nhã Tịnh.

“Nhan Nhã Tịnh, tắt ghi âm đi! Cô tắt ghi âm cho tôi!”
Nhan Nhã Tịnh xưa giờ yêu thích hòa bình, không thích tranh cãi với người khác, nhưng Dương Mai ức hiếp người quá đáng, cô cũng không thể để mặc cô ta giẫm đạp hết lần này đến lần khác.

Nhan Nhã Tịnh giơ điện thoại lên cao, âm thanh trong điện thoại vẫn đang tiếp tục, Dương Mai không hổ là diễn viên, khi xin lỗi, mặc dù không chân thành chút nào, nhưng giọng nói lại nghe có vẻ rất thành khẩn.

“Nhan Nhã Tịnh, xin lỗi, tôi thật sự không phải cố tình hãm hại cô, cô tha thứ cho tôi lần này đi! Tôi thừa nhận, cô không phải kẻ trộm, là tôi không tốt, sau này tôi sẽ không gây khó dễ cho cô nữa!”
Âm thanh trong điện thoại của Nhan Nhã Tịnh đột ngột dừng lại, hiện trường lập tức xôn xao.

“Hóa ra cô Nhan này không phải là kẻ trộm!”

“Đúng vậy, có một số người đúng là không biết xấu hổ, hãm hại người khác trộm đồ cũng bị phát hiện rồi, mà còn có mặt mũi một lần nữa vu khống người khác là kẻ trộm!”
“Còn nói cái gì mà sau này cũng sẽ không gây khó dễ cho người khác nữa, bây giờ chẳng phải vẫn đang bắt nạt người ta sao? Nói chuyện giống như đánh rắm, thật ghê tởm!”
“Nhưng Dương Mai có một câu nói rất đúng, cô Nhan này quả thực trông đẹp hơn cô ta! Đừng nhìn bộ trang phục cao cấp đặt may trên người Dương Mai, còn cô Nhan này thì mặc chiếc váy dạ hội rẻ tiền, khi cô ta đứng trước mặt cô Nhan thì cô ta vẫn giống y một hầu gái!”
“Đúng vậy, người đẹp thì mặc cái gì cũng đẹp! Người xấu thì cho dù có mặc áo quần đắt tiền cỡ nào thì cũng là xấu xí làm chuyện xấu!”

Nghe những lời bàn tán ầm ĩ xung quanh, sắc mặt của Dương Mai vô cùng khó coi, cô ta vất vả lắm mới bước vào cái giới này, cô ta vô cùng trân trọng danh tiếng của mình, cô ta tuyệt đối không thể để tâm sức đã vất vả nhiều năm gây dựng bị hủy hoại trong chốc lát!
Dương Mai lo lắng đến giọng nghẹn ngào: “Không phải như vậy! Mọi người hãy nghe tôi nói, thật sự không phải như vậy! Đoạn ghi âm này là giả! Là… Là con khốn Nhan Nhã Tịnh này hãm hại tôi! Đúng vậy, là cô ta đang hãm hại tôi, mọi người đừng mắc bẫy của cô ta!”
“Hãm hại cô? Cô Nhan người ta ép cô xin lỗi cô ấy sao?”
“Thì đó, giọng nói rõ ràng như vậy, nếu chúng tôi còn nghe không ra thì chúng tôi đúng là não tàn!”
“Đã ăn cướp mà còn la làng, con người ngày nay đúng là càng ngày càng không biết xấu hổ!”

“Tôi…”
Dương Mai nhìn thấy Giang Kiến Huy đứng ở một bên xem náo nhiệt, cô ta dậm chân, chạy đến trước mặt anh ta, đáng thương cầu cứu anh ta: “Cậu Giang, em bị người ta bắt nạt, anh phải phân xử cho em?”
Giang Kiến Huy đung đưa ly rượu vang đỏ trong tay, cười như không cười: “Cô là cọng hành gì? Cô bị ai bắt nạt thì mắc mớ gì đến tôi?”
Dương Mai lập tức nói không nên lời bởi lời này của Giang Kiến Huy, mọi người ai cũng nói bên cạnh Giang Kiến Huy có vô số phụ nữ, anh ta rong chơi trong bụi hoa, nhưng cũng bạc tình nhất, quả thật không sai.


Mấy hôm trước cô ta còn đang vui vẻ với anh ta, quẹt mười lăm tỷ của anh ta để mua nhẫn kim cương, không ngờ anh ta bây giờ đã quên mất cô ta là cọng hành nào.

Dương Mai không cam lòng mất mặt như vậy, cô ta vặn cái eo thon, nhẹ giọng nói: “Cậu Giang, anh xấu xa thật đấy, đêm đó anh còn nói người ta có đức hạnh mà.


Khóe miệng của Giang Kiến Huy nhếch lên độ cong càng thêm xấu xa: “Ừm, quả thật là có đức hạnh.

Phụ nữ bất tài chính là đức hạnh, có cái óc heo thì có thể không có đức sao?”
Giang Kiến Huy một hơi uống cạn rượu vang đỏ trong ly: “Cho phép tôi uống một ly rượu cho đỡ sợ, không cẩn thận đụng phải con heo nái, tôi nhát gan, sợ lắm…”
Mọi người cười phá lên, Dương Mai tức giận đến sắc mặt lúc trắng lúc xanh, cô ta không còn mặt mũi để giẫm đạp Nhan Nhã Tịnh nữa, cô ta tức giận trừng mắt nhìn Nhan Nhã Tịnh, tức giận quay người chạy tới hành lang bên cạnh.

Bùi Ninh Hinh không cam lòng, không những không thể khiến Nhan Nhã Tịnh mất hết mặt mũi, mà còn để cô nổi bật hơn hết, cô ta nghiến răng: “Cô Nhan? Hừ! Mọi người cũng không biết cô Nhan này đã từng đến chơi đùa trong câu lạc bộ, cảnh tượng đó, chậc chậc, không thể nào diễn tả được!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.