Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời

Chương 982



Chương 982

Ầm!

Có thứ gì đó tan vỡ từng chút một trong lòng Nhan Nhã Tịnh, nước mắt của cô không kìm được nữa, lặng lẽ rơi xuống.

Bảo sao lúc nãy cô lấy hết sức bình sinh của mình diễn màn một khóc hai nháo ba thắt cổ mà anh vẫn lặng thinh. Hóa ra, anh vốn mong cô chết đi!

Bỗng dưng Nhan Nhã Tịnh không biết nên quậy tiếp như thế nào nữa.

Ngay cả tính mạng của cô mà anh cũng chẳng màng, cho dù cô quậy đến long trời lở đất thì có ý nghĩa gì chứ!

Nhan Nhã Tịnh gạt mạnh những giọt lệ ở khóe mắt. Lúc cô ngẩng đầu lên đã không còn trông thấy dấu vết của sự yếu đuối trên gương mặt nhỏ nhắn của cô nữa.

Cô nhếch môi, cười rạng rỡ với Lưu Thiên Hàn: “Anh hai, chỉ sợ phải khiến anh thất vọng rồi. Anh thật sự không có cơ hội giẫm lên xương cốt của em đâu. Màn một hai nháo ba thắt cổ vừa rồi của em là đùa với anh đấy!”

Nếu mọi sự yếu mềm và khẩn cầu cũng không thể khiến anh hồi tâm chuyển ý, vậy thì cô cứ kiêu ngạo mỉm cười rời đi vậy. Ít ra, vài năm sau anh nhớ lại, thì cô sẽ là người phụ nữ ngẩng cao đầu, mỉm cười dứt áo ra đi chứ không phải một kẻ chỉ biết khóc.

Thấy Lưu Thiên Hàn không nói gì mà chỉ lạnh lùng nhìn cô chằm chằm, nụ cười nơi khóe miệng Nhan Nhã Tịnh lại càng thêm rạng rỡ: “Anh hai, có phải kỹ năng diễn xuất của em rất tốt đúng không? Lúc nãy có phải anh đã bị em gạt rồi không, khiến anh nghĩ rằng anh và Cung Tư Mỹ đính hôn thì em sẽ sống không bằng chết?”

“Em cảm thấy kỹ năng diễn xuất của em rất tốt. Em cảm thấy mình có thể debut ngay được luôn, cùng xông pha giới giải trí với Thu Quỳnh!”

Lưu Thiên Hàn không nói gì, nhưng ánh mắt của anh càng trở nên u tối hơn.

Lúc nãy cô đập đầu vào bức tường trước mặt anh, có một khoảnh khắc anh sắp mềm lòng. Nhưng vừa nghĩ tới bên cạnh cô có nào là Tiểu Lâm, nào là anh Giang rồi cả cháu trai lớn, anh cố gắng bắt mình phải bình tĩnh lại.

Cô định tự tử ngay trước mặt anh, khiến anh tức giận. Nhưng bây giờ cô hững hờ nói lúc nãy muốn đập đầu vào tường tự sát chỉ là diễn kịch thôi, làm anh càng tức hơn.

Anh tức giận đến nỗi cũng không biết rốt cuộc tại sao mình lại giận nữa.

“Anh hai, anh yên tâm, sau này em sẽ không tới làm phiền anh nữa đâu. Anh và Cung Tư Mỹ muốn ở bên nhau thế nào thì cứ thế ấy đi, hai người vui là được.”

Nhan Nhã Tịnh cụp mi, sau đó từ từ mở to mắt ra. Cô mỉm cười nhìn Lưu Thiên Hàn, nụ cười mê mang nhưng lại rất thư thái.

“Anh hai, khoảng thời gian này em luôn đeo bám anh, gây cho anh không ít phiền toái. Giờ em chân thành xin lỗi anh! Nhưng anh hai, sở dĩ em đeo bám anh không phải vì em có ý đồ xấu với anh, chỉ vì em coi anh là anh Lưu thôi.”

Nhan Nhã Tịnh hít sâu một hơi, cố nén nước mắt trở lại: “Anh không phải anh Lưu của em. Anh ấy đã chết trong vụ tai nạn xe vào ba tháng trước, đã chết trong lòng em rồi.”

Đúng vậy, anh Lưu trong lòng cô đã chết rồi. Tuy thân xác trước mặt đúng là anh Lưu của cô, nhưng anh Lưu kia trong tim cô đã không còn nữa.

Bây giờ trong lòng cô thật sự rất mệt, mệt đến mức chẳng hơi sức đâu để kéo anh Lưu của mình trở lại nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.