Hướng Vi nghe vậy, cô ngây ngô chớp chớp mắt, rồi lại chớp chớp mắt.
Thử thích???
Hóa ra mọi chuyện không phải như cô nghĩ??
Giang Thành không phải tới hỏi tội cô??
Hướng Vi ngây người, mãi đến khi bước vào cổng trường mới nhớ tới trả lời Giang Thành: “Được thôi.”
Giang Thành nghe như vậy liền thở phào, lúc này mới phát hiện trên trán cậu đã lấm tấm mồ hôi.
Cậu tự cười giễu bản thân.
Vì một cô gái mà khẩn trương như vậy, đúng là không có tiền đồ. Đời này của cậu e là đã định như vậy, đối với cô ấy luôn là không có tiền đồ.
Giang Thành cười cười, đi đến cửa phòng học lại rất không có tiền đồ mà dặn dò cô: “Thử đến khi thích thật mới thôi nhé?”
Hướng Vi: “Được…”
Ngồi xuống một lúc, Hướng Vi mới phát hiện ra hình như có cái gì đó sai sai.
Không đúng!
Cô bây giờ là đang thích cậu ấy, tại sao lại còn thử?
……
Qua tết Nguyên Đán liền tới kì thi cuối kì.
Hướng Vi phát hiện từ sau khi cô ý thức được mình thích Giang Thành thì có hơi lơ là học tập, nhìn thấy cậu ấy sẽ thất thần, nghĩ đến cậu ấy sẽ thất thần, thậm chí nghe được người khác nhắc đến tên của cậu ấy cũng sẽ thất thần.
Cái này làm cho cô rất phiền muộn….
Hướng Vi à Hướng Vi, mày là người muốn thi đại học, Newton mới là người mày nên ngày đêm thương nhớ.
Vì học tập tốt, Hướng Vi đành phải bắt mình đem Giang Thành ném qua một bên, mặc dù gặp phải bài khó cũng không đi hỏi cậu ấy mà cố gắng tự mình làm.
Giang Thành nhìn thấy Hướng Vi nỗ lực học tập, cậu cũng không muốn quấy rầy cô, nên cũng không tìm gặp cô, mỗi ngày chỉ lặng lẽ nhìn từng hành động của cô, từng ánh mắt nụ cười để vơi bớt nỗi sầu tương tư.
Trong chớp mắt, đã đến tuần cuối cùng trước khi thi.
Giang Thành thực sự không kìm lòng nổi, cậu bảo một nam sinh trong lớp đưa qua cho Hướng Vi một ly trà sữa, tìm chút cảm giác tồn tại.
Khi Hướng Vi nhận được trà sữa, cô đang làm bài tập tiếng anh. Nhìn ly trà sữa, cô cảm thấy không cần uống cũng thấy ngọt ngào vô cùng. Cô quay đầu, nhìn về phía chỗ ngồi của Giang Thành mỉm cười, sau đó nói với cậu nam sinh đưa trà sữa tới: “Cảm ơn cậu ấy giúp tôi nhé.”
“Ok.”
Một phút sau …
“Đại ca nói cậu tự mình đi nói.”
Hướng Vi: “….”
Nhị Hắc sợ người thiếu nữ không hiểu được ý của chủ nhân nhà mình, liền tự giác nhận nhiệm vụ phiên dịch: “Chủ nhân nhà ta nhớ cô đấy.”
Hướng Vi cảm thấy ngọt ngào: Tao biết.
Nhị Hắc: “Vậy cô còn không mau đi gặp cậu ấy cảm ơn đi?”
Hướng Vi mấp máy môi: Tao muốn làm bài tập.
“….” Nhị Hắc: “Thi cử còn quan trọng hơn chủ nhân nhà ta ư?”
Đương nhiên! Hướng Vi trả lời mà không cần nghĩ.
Nhị Hắc: “…” Nó không nên nói cái gì cả.
Nhận đồ của người khác thì tất nhiên là phải cảm ơn. Nhưng Hướng Vi sợ nhìn thấy Giang Thành thì không thể an tâm mà học bài được nữa, cho nên chờ sau khi tan học mới tới tìm cậu.
“Cảm ơn trà sữa của cậu.” Cô tươi cười nói.
Khi đó trong phòng học còn rất nhiều người, Giang Thành kiềm chế ý muốn đem cô ôm vào lòng, chỉ giúp cô sửa lại tóc mái, ôn nhu hỏi: “Học tập có vất vả lắm không?”
Hướng Vi lắc đầu, cười thật tươi: “Học rất vui mà.”
“….” Giang Thành buồn cười, khom lưng nhìn cô, nhẹ giọng hỏi: “ Làm em vui chỉ có học tập thôi sao?”
“Cái này…” Hướng Vi đỏ mặt, nói thật nhỏ chỉ đủ cho hai người nghe: “ Còn có… cậu nữa.”
Tâm trạng của Giang Thành trong nháy mắt tốt lên rất nhiều, bật cười thành tiếng, cậu chăm chú nhìn cô, lát sau mới xoa xoa đầu cô, nói: “Thi tốt nhé!”
Hướng Vi gật đầu: “Cậu cũng vậy.”
Sau cuộc gặp mặt ngắn ngủi, hai người liền về nhà.
Trên đường về, Hướng Vi bỗng nhiên ý thức được dạo gần đây mình chỉ chú ý học tập, mà suýt chút nữa quên mất ngày này đời trước là ngày mà Hướng Minh Cường bị sa thải. Vì để chứng minh tương lại không bị thay đổi, cô bước nhanh hơn, kết quả khi vừa tiến vào ngõ liền thấy Hướng Minh Cường mặt đầy u sầu đang ngồi xổm ở cửa nhà hút thuốc.
Cảnh này …. Hướng Vi lo lắng có chuyện không hay rồi.
Cô bước chậm lại, hỏi Nhị Hắc: Mày có nghe được suy nghĩ của Hướng Minh Cường không?
Nhị Hắc ngưng thần một lát: “Nhà đầu tư chạy trốn, không có tiền trả tiền công, công trình tạm dừng.”
Hướng Vi kinh hãi: Tại sao lại như vậy chứ? Đời trước hạng mục này rõ ràng là tiến triển thuận lợi?
Nhị Hắc: “Đây là hiệu ứng bươm bướm. Một thay đổi nhỏ đều sẽ làm mọi chuyện thay đổi theo chiều hướng khác. Hướng Minh Cường tham gia hạng mục này, chính là một sự thay đổi.”
Nhưng…
Hướng Vi khổ sở không thôi, yên lặng đi qua chào một tiếng: “Cha”
Hướng Minh Cường gật đầu, tiếp tục hút thuốc. Dư Lệ và Dư Thanh Dao dựa vào cạnh cửa, một trước một sau.
Hướng Vi vừa bước qua cửa liền nghe Dư Thanh Dao nói:
“Cha, con sẽ thôi học đi làm, kiếm tiền cho chị học. Bây giờ trong nhà khó khăn như vậy, không đủ sức lo học phí cho hai người, con cùng chị sớm muộn cũng phải có một người thôi học, không bằng con nghỉ học sớm một chút, kiếm tiền cho chị học đại học. Chờ chị thi đậu đại học, sau này nhà chúng ta sẽ tốt lên,”
Nhị Hắc: “Đôi mẹ con này bắt đầu biểu diễn rồi.”
Hướng Vi ở trong lòng cười lạnh một tiếng, quả nhiên nghe được Dư Lệ tiếp lời Dư Thanh Dao nói: “Ông Hướng, tiền trong nhà đều là do ông kiếm, Vi Vi lại là con gái ruột của ông, không thể nào để con bé thôi học. Tuy thành tích học tập của Thanh Dao tốt, đậu một trường đại học trọng điểm tuyệt đối không là vấn đề, nhưng chung quy là do hai mẹ tôi làm liên lụy hai người, cho dù tôi vất vả cũng không thể để Vi Vi thôi học.”
Vẫn là ngữ khí đó, vẫn là lời kịch đó. Nhưng điều khác chính là … phản ứng của Hướng Minh Cường.
Hướng Minh Cường nắm chặt nắm tay nói: “Cho dù khó khăn cũng không thể để con cái phải nghỉ học.”
Hướng Vi đột nhiên nhận ra một điều gì đó.
Hướng Minh Cường lại nói: “Học phí cha sẽ tự nghĩ cách. Hai đứa chỉ cần lo học cho tốt.”
Lời này là ông nói cho Hướng Vi và Dư Thanh Dao nghe.
Hướng Vi vừa muốn trả lời, lại nghe Hướng Minh Cường nói: “Đặc biệt là Vi Vi, con phải cố gắng học, trường top 1 hay top 3 đều không sao cả, có thể thi đậu đại học là được.”
“Con sẽ cố gắng.” Hướng Vi gật đầu thật mạnh: “Chờ đến kì nghỉ đông, con sẽ kiếm việc làm thêm để đóng học phí sang năm.”
Hướng Minh Cường gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Dư Thanh Dao nhíu mày: “Hiện tại có thể làm thêm, về sau thì sao? Học phí đại học cao như vậy, làm thêm có thể đủ sao?”
Vấn đề này Hướng Vi đã sớm nghĩ qua: “Đại học có cho vay vốn sinh viên, có học bổng nghèo vượt khó, còn có vừa học vừa làm… Chỉ cần chúng ta nỗ lực, không cần tiền của gia đình cũng có thể học xong đại học.”
Hướng Vi phân tích một hổi, Dư Thanh Dao không còn lời nào để nói.
Hướng Minh Cường không hút thuốc nữa, đứng lên nói: “Tốt, tốt, tốt. Có lí tưởng!”
Hướng Minh Cường nói như vậy có thể thấy trong lòng ông rất vui mừng, trên mặt vẫn là bộ dáng nghiêm túc như trước. Thời điểm này Hướng Minh Cường khen Hướng Vi có ý chí chẳng khác nào là nói Dư Thanh Dao yếu hèn, bạc nhược.
Trong mắt Dư Lệ và Dư Thanh Dao tràn đầy hận ý, hận không thể đem Hướng Vi băm thành trăm mảnh.
Hướng Vi không phát hiện ra, nói với Hướng Minh Cường: “Con đi làm bài tập.” Nói xong, cô trở về căn phòng nhỏ của mình.
Cửa phòng khép lại, Nhị Hắc liền nói: “Dư Thanh Dao thấy cô thay đổi so với đời trước, chắc chắn sẽ nghi ngờ cô.”
Hướng Vi nhướng mày: Cô ta nghi ngờ tao cũng sống lại à?
Nhị Hắc gật đầu: “Cô ta bây giờ chỉ là hoài nghi. Sau này không chừng sẽ nghĩ biện pháp thử cô, cô nhất định phải cẩn thận.”
Hướng Vi: Tao biết rồi.
Ngồi xuống giường, trong lòng Hướng Vi nặng trĩu, trầm tư hồi lâu mới nói với Nhị Hắc: Tao thay đổi được việc bị sa thải của Hướng Minh Cường nhưng lại không thể thay đổi được vấn đề kinh tế trong nhà. Đây không phải là trùng hợp, mặc dù ta cố gắng như thế nào thì cũng không thể trốn được số mệnh bị xe đâm chết?
“Vớ vẩn, cô đừng có nói mấy lời đen đủi đó!” Nhị Hắc nghiêm mặt nói: “Cô chỉ cần lo thi cho tốt, ta đảm bảo dù cô có bị xe đụng thì cũng không chết.”
Hướng Vi khẽ cười: Mày có thể làm được sao?
“Đương nhiên!” Nhị Hắc quay đầu sang chỗ khác, một lát sau mới nói tiếp: “Có thể sẽ có chút tác dụng phụ, nhưng tính mạng thì chắc chắn có thể giữ được.”
Hướng Vi thật không cười nổi: Tác dụng phụ ư?
Nhị Hắc: “Cái này cũng chưa biết. Có thể… Chỉ số thông minh sẽ giảm đi.”
Còn giảm đi? Hướng Vi thật không chịu nổi: Chỉ số thông minh của tao vốn đã không cao rồi.
Nhị Hắc cười ra nước mắt: “Cô cuối cùng cũng biết chỉ số của mình thấp đến đáng thương sao?”
Hướng Vi: “…”
“Cũng không nhất định là sẽ ảnh hưởng đến chỉ số thông minh.” Nhị Hắc an ủi.
Nó nói tiếp: “Nói không chừng chỉ là thần kinh có vấn đề, một chút bệnh nhẹ.”
Thần kinh có vấn đề.. đây còn là bệnh nhẹ?
Vậy như thế nào mới là bệnh nặng?
Tâm thần phân liệt? Tự ngược đãi bản thân?
Hướng Vi im lặng trong chốc lát, vô cùng đau lòng nói với Nhị Hắc: Nếu lúc đó tao thật sự biến thành thiểu năng trí tuệ hoặc phát điên, mày nhất định phải nghĩ cách chữa khỏi cho tao.
Nhị Hắc nghe mà trán đổ mồ hôi hột: “Ta sẽ cố gắng hết sức.”
……
Qua vài ngày tâm trạng bất ổn thì kì thi cuối kì cũng kết thúc thuận lợi, ngày mà Hướng Vi đời trước chết cũng tới.
Chủ nhiệm thông báo cho lớp nghỉ đông, Hướng Vi đeo cặp sách đứng dưới gốc cây đa chờ Giang Thành. Đây là lời hẹn trước khi bọn họ thi, Giang Thành bảo có chuyện quan trọng phải nói với cô, bảo cô tan học xong đợi cậu ấy ở đây.
Cách thời gian cái chết càng gần, tâm trạng Hướng Vi càng bồn chồn.
Nơi này cách xa trường học như vậy, chắc là sẽ không có chuyện gì? Hướng Vi âm thầm hỏi Nhị Hắc.
Nhị Hắc: “Đừng khẩn trương. Dù có chuyện gì xảy ra, đừng ra khỏi trường. Chờ qua thời điểm tai nạn kia rồi hãy ra ngoài.”
Hướng Vi gật đầu thật mạnh, bỗng nhiên nhìn thấy Giang Thành đang đi lại gần.
Cậu mặc một chiếc sơ mi trằng, hai tay để sau lưng, trên khuôn mặt đẹp trai tràn ngập ý cười.
Trong khoảng khắc này, mọi bất an trong lòng Hướng Vi hầu như biến mất hết, chỉ còn thấy ngọt ngào cùng ngượng ngùng, tim đập nhanh theo bước chân của cậu, thế giới như ngừng lại.
Một cơn gió nhẹ thoáng qua, thổi bay tà áo sơ mi trắng của cậu, đẹp như một giấc mơ.
Hướng Vi càng nhìn người đang đi đến gần, cười thật vui vẻ.
Nhưng ngay thời điểm này, trên đường xuất hiện một chiếc xe ô tô màu đen đột nhiên lao tới.
“Cẩn thận!”
Hướng Vi nghe được Giang Thành cùng Nhị Hắc cùng nhau kêu lên.
Đây cũng là âm thanh cuối cùng mà cô nghe được.
….
Lần thứ hai mở mắt ra, đập vào mắt cô chính là bầu trời xanh và một con yêu tinh đang bay qua bay lại.
Nhị Hắc: “Dậy, dậy đi. Ai da, làm ta sợ muốn chết, còn tưởng phép thuật lại không linh.”
“Lại không linh?” Trước kia cũng không linh sao? Hướng Vi mặt đầy vạch đen, chậm rãi bò dậy, phát hiện bản thân mình không hề bị sao cả, lại nhìn thấy Giang Thành đang nằm bên cạnh. Cô vội vàng hỏi Nhị Hắc:
Giang Thành bị sao vậy?
Nhị Hắc: “Khi xe lao tới, cậu ấy lao ra chắn cho cô.”
Hướng Vi:!!! Chuyện này, chuyện này, cậu, cậu ấy…
Nhị Hắc: “Ta đã làm phép rồi, không biết vì sao mà lại chưa tỉnh. Chắc cần cô phải hô hấp nhân tạo???”
Hướng Vi: Được!
Hướng Vi hít sâu, cúi đầu định hô hấp nhân tạo cho Giang Thành, khi chạm tới môi của cậu ấy, bỗng nhiên cô nhận ra mình bị lừa..
Hướng Vi: Cậu ấy là bị đụng xe, làm sao lại phải hô hấp nhân tạo chứ?
“…” Xem ra chỉ số thông minh không bị giảm xuống. Nhị Hắc cười nhẹ: “Thử xem, biết đâu lại có ích?”
Hướng Vi âm thầm khinh bỉ, cô đang muốn đứng dậy thì người ở dưới thân bỗng nhiên mở mắt.
Hướng Vi liền hóa đá. Cảnh tượng thật quen thuộc…
“Thật ra mình ….”
Hướng Vi nói còn chưa xong, liền thấy người kia cau mày, giọng nói lạnh lùng:
“Bạn học Hướng Vi, cô đang làm cái gì vậy?”
Bạn học Hướng Vi????
Không phải Vi Vi?
Hướng Vi càng khó hiểu, nhìn về phía Nhị Hắc: Sao lại thế này?
Nhị Hắc đang bay trên không trung, run bần bật: “Có, có thể là có tác dụng phụ.”
Hướng Vi: “….”
Nhị Hắc: “Cô thử xem xem cậu ấy bị loại tác dụng phụ nào?”
“…” Hướng Vi ngồi lùi ra sau, chờ Giang Thành ngồi dậy mới hỏi: “Chuyện này… Một cộng một bằng mấy?”
“….” Giang Thành: “Hai.”
Hướng Vi thở phào: Thật tốt quá. Chỉ số thông minh không có vấn đề.
Nhị Hắc: “…” Cô ra đề quá dễ mà.
“Xem ký ức của cậu ấy đi.” Nhị Hắc nói.
Hướng Vi cũng đang có ý này, cô nghĩ một hồi mới nói: “À thì… Cậu có nhớ chúng ta là quan hệ gì không?”
Giang Thành trả lời rất nhanh: “Bạn học.”
Hướng Vi: “…” Xong rồi. Mất trí nhớ.
Hướng Vi thật muốn khóc, lại nghe Giang Thành nhàn nhạt bổ sung: “Chắc không phải loại này.”
Hướng Vi:!!!
Tình huống gì đây??
Nếu không mất trí nhớ tại sao lại nói lạnh lùng như vậy chứ?